Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Ký ức vụn



Sau 1 thời gian ấm ủ, cuốn sách tản văn và thơ " Ký ức mầu tro " của Hạ Ly đã ra đời, đây là 1 số cảm nhận của bạn bè bên FB tớ muốn lưu lại đây để nhớ





Ký ức màu tro

“ Cảm xúc là sóng kéo nỗi buồn trỗi dậy

Sóng đi rồi

Em cúi nhặt những mảnh vỡ…

ghép thành thơ”

(Ha Ly)
Sáng nay, nhận được quà của chị…
***************
Cảm xúc bồi hồi vì tớ luôn quý và cực thích những ghi chép của Chị
“Tớ vốn mang một trái tim mong manh và dồn ứ những cảm xúc, nó nhiều đến mức tớ có cảm giác nếu tớ không dồn vào ngòi bút mà viết ra thì nó sẽ nổ tung mất. Tớ cứ mang một trái tim như thế mà xuôi ngược giữa cuộc đời , đôi khi là bồng bềnh, đôi khi là chông chênh, đôi khi là bơ vơ đến vô tận….”

Chị lang thang trên những triền rong của cuộc đời, bầu bạn với con chữ, viết cho mình… bạn bè thích và tự đưa vào báo.
Chị cứ cặm cụi nhặt nhạnh mớ cảm xúc rơi vãi mà đưa nó vào ngòi bút…đọc những tản văn ngắn, những câu thơ thấy bình yên đến lạ kỳ nhưng ẩn sâu nó là một tâm hồn cực nhạy cảm và đa mang.
Chị có đôi mắt đẹp…đẹp hút hồn !!!
Ánh mắt như hắt ra những đốm lửa ấm áp, nồng nàn nhưng cũng u buồn và lạnh buốt đến nhói lòng. Người ta chỉ có thể ngắm nhìn và cảm nhận chứ khó để diễn tả nó thành lời.

“Tôi không nhớ có bao mùa đông, có bao nhiêu cơn bão đã đi qua cuộc đời mình, chậm chạp đến buồn…chỉ thấy lưng lửng trong mắt tôi là màu xám tro của những ký ức vắt ngang đời lạnh lẽo. Điều kỳ diệu nào đã giúp tôi vui sống với nụ cười bừng sáng cả mùa đông ”. Và thật thế, nụ cười chị đẹp lắm !!!
Không nhiều vốn từ để gửi đến chị thật nhiều cảm nhận chỉ biết là hâm mộ chị ấy thôi
Cảm ơn chị về món quá ý nghĩa!!!






(Nguyễn Đăng Thanh- Sài Gòn)






Hạ Ly yêu quý! Tình cờ trong một lần lang thang trên fb, lạc vào nhà của chị, ấn tượng với hình ảnh một đôi mắt đẹp và sâu thăm thẳm. Một người đàn bà đẹp viết văn. Và bài viết mà em đọc được chính là bài viết này

"Tôi đã từng đọc văn của những người đàn bà, thế giới quanh họ là tình yêu với đọng ứ những câu chữ sinh động với tràn đầy cảm xúc day dứt và khắc khoải...Họ viết thật đến nao lòng, bởi trong tình yêu mọi sự thêu dệt, dối trá đều rất dễ hiện hình. Nhưng đớn đau thay những thăng hoa hay những đau khổ, mất mát trong tình yêu là lý do họ cầm bút - họ chính là những người đàn bà viết cuộc đời mình trên giấy.
Những người đàn bà viết văn thường đa đoan, phần nhiều là thua thiệt, những câu chữ cảm xúc thường cứ vận vào người, bởi vậy mới nói nhạy cảm quá đôi khi là khó nhọc. khó nhọc cho người và khó nhọc cho ta. Giá họ biết cách hời hợt lướt qua cuộc sống, đừng dừng lại và cảm nhận, thì có lẽ họ sẽ sống nhẹ nhàng hơn..."
Cảm thấy đồng cảm vô cùng với những câu chữ ấy! Rồi lân la đọc những dòng văn, bài thơ chị viết. Giàu cảm xúc vô cùng! Chị nói đúng! Những người đàn bà viết văn thường đa đoan vì quá giàu cảm xúc, giàu rung cảm, thừa đa cảm và tinh tế. Và những tinh hoa ấy ko kìm nén được mà phát tiết qua ngòi bút. Viết cũng là một cách để thoát xác cảm xúc phải không chị? Em chúc chị sẽ ngày càng có thêm nhiều tác phẩm hay hơn nữa. Nhận được quyển sách nhỏ của chị vào 1 chiều mưa nỉ non, buồn héo hắt mà như được cầm trên tay những hạt nắng. Cảm ơn chị nhiều!






( Nguyễn Thanh Thủy - Hải Phòng )






Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Tháng ba của mẹ




Hạt mưa rơi bao lâu mà chiều vắng

Bến sông xưa hoa gạo đã nở chưa?

Mẹ có ngồi hong tóc mình đếm tuổi

Con sợ sương rơi, tóc rụng, bạc chiều.



Mưa vẫn rơi giăng mờ mịt khúc sông

Thăm thẳm mắt người, con cò rạc cánh

Con le le vịn vào chiều mà khóc

Sống lưng trâu vũng đỏ nỗi buồn.



Mẹ chờ con trong khoảng trống mù sương

Ngày nổi gió bập bềnh con thuyền khắc khoải

Mắt mẹ trũng nhàu những đêm đay nghiến

Tiếng thở dài như nấc trong đêm.



Tháng ba dài và rộng một ngang tay

Cái chớp mắt con ve sầu thoát xác

Vẫn không khép những tháng ngày xuôi ngược

Ầu ơ chong đèn, đợi một bước chân…!

                        Hạ Ly

Chủ Nhật, 23 tháng 2, 2014

Phố yêu




Phố lụ khụ thở dài trong giá rét

Em thanh tân lơi lả đầy môi

Thấy tròn vạnh một hạt sương trên lá

Gót son ơi, nhẹ kẻo phố buồn.



Vực chiều xuân, mưa cởi áo sũng vai

Phiến đá lum khum, rong rêu buồn tẻ

Em ngang qua nụ cười phai mầu lá

Mưa đừng rơi, kẻo phố nặng lòng.



Phố tận tụy gom nắng đợi kỳ trăng

Mà phía ấy gió đa tình thổi hồn trăng đi mãi

Chỉ còn lại phía này mảnh vườn yêu hoang hoải

Cúi ngày chiều

môi em

chẳng đủ sưởi ấm



một mùa đông

Hạ Ly

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014

Hư vô




Giêng hai hoa xoan nở

Thênh thang khúc vân vi

Ơ hờ đêm lặng gió

Trăng treo nhẹ bên hiên.



Muốn tan vào cỏ mật

Vào phế tích trầm hương

Bỏ giữa dòng huyên náo

Thong dong ngày phiêu bay



Tháng giêng sương rơi nhẹ

Ướt bờ mi cong veo

Chênh vênh mùa đã cũ

Thả tóc ngồi làm duyên.



Giêng hai đưa đò qua

Vương chút tình nở muộn

Long tong buồn rỏ xuống
Ta nhặt về hư vô.

Hạ Ly

Khai bút đầu năm


Tháng giêng, mùa tinh khôi đến mức khiến cho tôi cảm thấy chưa từng có những mùa u ám đi qua. Cái rạng rỡ của nắng, của gió của mùa xuân đang nảy nụ đâm chồi cùng những nụ cười của từng ấy yêu thương đã làm nên một mùa tuyệt đẹp . Tôi bắt gặp sự bình lặng hoàn hảo trong hồn mình như từng mơ ước.

Cứ thế, lưng lửng một mùa tháng giêng vụt qua mất, thấy cuộc đời mình lại ngắn thêm một chút, vậy thì ta tiếc nuối gì mà đong đếm những được – mất trong đời, yêu thương vốn là điều trao đi không bao giờ tiếc nuối. Ta say nên chẳng biết còn ai tỉnh, để xem lên men đến độ nào.

Tháng giêng, tôi ngồi đây tĩnh lặng, không ngồn ngộn với những bon chen, toan tính… một tôi trong veo, bình thản chấp nhận con đường mình đã chọn, bởi chỉ có đi trên con đường ấy tôi mới vững chãi những bước chân. Mùa này, tôi đã nhận thấy điều gì thật sự cần cho cuộc sống hôm nay.
Tôi, còn lại bao nhiêu mùa như thế trước khi về già?

Một đầu mùa đầy nắng và gió, tôi sẽ bắt đầu thực hiện những ước mơ…!

 Hạ Ly ( Mong một năm bình yên)


Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

Tiễn một năm tuổi


        Ngày cuối năm mưa phùn bạn nói “ Chỉ có một buổi sáng cho Ly, sau đó lại tiếp tục ngược xuôi lo tết cho nhân viên”
Ngày cuối năm mưa phùn bạn nói “ Đừng đổ lỗi cho số phận như một sự bấu víu hèn nhát”
Ngày cuối năm bạn nói “ Không có đúng không có sai chỉ có sự phù hợp hay không”
Ngày cuối năm bạn nói “ Sợ nhất là khi bạn không còn cảm xúc với cuộc đời, bởi mọi điều xấu của xã hội đều từ sự vô cảm của con người mà ra, thế nên hãy cứ sống với cảm xúc mà bạn đang có, chỉ là ta biết đặt nó đúng nơi đúng chỗ, đúng thời điểm.”
Ngày cuối năm bạn chờ nó với bó hoa hồng phấn và nói “Tặng Ly” trong mắt bạn không có sự đo lường nó có đẹp hay xấu, béo hay gầy, cao hay thấp, phù phiếm hay nông nổi, mong manh hay gợi cảm. Trước mắt bạn, nó chỉ là Ly, đời thường nhất.

Một năm của nó, không có niềm vui, chỉ có nỗi buồn, tận cùng của nỗi buồn. Cuộc đời khắc nghiệt nhấn chìm nó, nó lại ngóc đầu lên cười toe toét với câu nói muôn thủa luôn trong đầu “ Cuộc sống vốn là cái đẹp, cái xấu chỉ là tạm thời” . Một năm, nó chênh vênh, nó bước hụt…và nó vẫn biết cách đứng dạy chói lòa và lại tiếp tục yêu cuộc đời đến mê mải.
Nó cảm ơn tất cả những ai đã ghét nó, xô nó ngã, bởi cuộc đời nó không bao giờ biết oán trách ai, và nó biết ơn đến tận cùng những ai đã đưa bàn tay cho nó vịn vào, những ai đã ở bên nó, đủ vị tha để ôm nó vào lòng yêu thương nó, an ủi nó…
Nó sẽ vẫn thế, vẫn để mái tóc đổ dài trong nắng, vẫn nụ cười chênh chếch phía mùa xuân.

Con bé con là giọt nước tinh khiết mà nó luôn soi vào, nó cảm ơn cuộc đời đã ban cho nó giọt nước trong veo ấy, thế là đủ cho cả một đời!

        Hạ Ly ( Ngày mai mùa xuân sẽ về )



Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

Bống sáng nay đi thi


Buổi sáng tinh sương, con ngõ nhỏ còn đang ngái ngủ, từng đợt gió lạnh khe khẽ thổi làm run lên từng chiếc lá, đêm qua gió mùa về…!

Mẹ mặc thêm cho con áo rét, chải lại đôi bím tóc rồi bù. Mẹ đưa con đến trường, hôn lên đôi môi chúm chím thơm mùi nắng tinh khôi, siết nhẹ “ chúc con thi tốt”.

Sáng nay con đại diện cho cả lớp đi thi chữ đẹp. Chữ đẹp hay xấu có thể chẳng liên quan gì đến học vấn và nhất là giữa thời đại chữ viết tay đang dần bị lãng quyên bởi internet, thì mẹ vẫn tin rằng khi con người ta biết vun vén, nắn nót những điều nhỏ nhất cho đẹp lên thì họ cũng biết cách sống đẹp. Bởi cuộc sống chính là một mối giao hòa bất tận giữa các cá thể đang tồn tại. Và trong mối giao hòa đó, những gì con thể hiện sẽ nói lên con là ai. 

Ngoài trời, hình như đã có những đám mây trắng cõng nhau về…!

HL


Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

Chiều giáng sinh


Phố ngơ ngác, bóng ai về khuất nẻo
Tóc rối mù trời sương lạnh, thấm vai
Hạ đã tàn, đông mặc sức tơi bời
Ta ngược gió
co mình
hiu quạnh…

Chiều giáng sinh phố chuyển mình hối hả
Thấy một bàn tay giữ ấm một bàn tay
Thấy mái tóc vùi đầu vào mái tóc
Vòng tay ôm vừa vặn một khát khao


Ta khất thực, ngửa mặt chiều sám hối
Thấy hoàng hôn in bóng nõn nà phơi
Rũ vạt nắng rơi buồn trơ khấc
Phấn son ơi, ta hát bội giữa đời…

 Hạ Ly

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Hồn ngái ngủ


Em ngồi đây đắm đuối một trời mây
Đăm đắm nụ cười bông tầm xuân nở
Hoa cải lên ngồng níu mùa ở lại
Tôi lạc hồn ánh mắt ném hờ qua.

Ngày mưa bụi lục tung vùng kí ức
Thấy rưng rưng vẫn giá một bàn tay
Nghe ảo giác, ôm hồn ngái ngủ
Túi yêu em thắt lại một kỳ trăng
Hạ Ly

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

thư gửi bà nội của Bống nhân ngày 20/11



Mắc kẹt lại tuổi thơ




Con mắc kẹt lại với tuổi thơ

Con đường nhỏ, bóng mẹ hiu hắt nắng

Gói yêu thương lên vai gồng gánh

In bàn chân trên lối những gập ghềnh.



Con mắc kẹt lại trong những lời ru

Loang loáng nước, bóng con cò tất tả

Giăng mắc sương sa mắt người cô lẻ

Khoảng trống đôi bờ sao cứ dài hơn.



Con mắc kẹt lại bên bậu cửa ngày xưa

Nơi bà bện cho con đuôi tóc rối

Miệng con hát, mắt con nhìn ra ngõ

Mẹ đang ở đâu khi đêm đã mịt mùng?



Con mắc kẹt lại giữa những triền quên

Giữa những câu đồng dao trượt ra ngoài khoảng tối

Bay ra cánh đồng ngậm sương gió chát

Găm vào tim con, như một vết hằn…

Hạ Ly






Giấu

Em giấu nắng những dòng thơ buồn tủi
Giấu tương tư vào nước mắt của đêm
Em giấu anh vào tóc khát ngoan hiền
Ta giấu tình vò đêm cùng thao thức.

Có duyên không, ba kiếp chẳng chung đò?
Cứ chiêm bao ngỡ ngọt ngào là thật
Áo lông ngỗng rải dọc mùa thương nhớ
Tỉnh mộng rồi tim thừa một nhịp rơi…!

Bến vu quy, trăng gả đi rồi
Còn mắc lại một bờ môi em thắm
Một nụ cười chênh chao mùa nắng
Nửa hồn đau héo rũ dưới trăng suông.

Cánh cửa khép đợi gió về qua ngõ
Rỏ vào đêm giọt xam xám mùa đông
Tóc em buông, mắt buồn cứ hỏi
Cạn đáy ly đời
Ta có yêu nhau?

Hạ Ly

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Những câu chuyện mùa đông

Chớm đông rồi đấy, tôi phả hơi ấm vào tai Bống và thì thầm, Bống cười khúc khích vì bị nhột và thích thú rủ rê tôi, mình trùm chăn lên nói chuyện nhé! Chúng tôi trùm chăn kín mít, không khí ngồn ngột, Bống nằm gọn trong lòng tôi , thì thầm:
      “Mẹ nhé, mẹ phải sống với con đến một nghìn tuổi, lớn lên con sẽ mua sâm cho mẹ ngậm, mua váy hoa rực rỡ cho mẹ mặc để mẹ đẹp mãi trẻ mãi sống lâu với con”
     Tôi vuốt mái tóc dày phủ kín một lưng của Bống “ Có điều gì là không kết thúc đâu con”. Im lặng, tôi thấy ngực áo mình ướt, tôi hốt hoảng sờ má Bống “ Ơ, con khóc đấy hả?” , Bống thút thít “ Vâng!”
    Tôi thít Bống vào lòng như người có lỗi “ Ôi con gái của mẹ, đừng sợ, chúng ta còn có cả một đoạn đường dài lắm để đi cùng nhau, phía trước chúng ta là cả một mùa xuân với hoa nắng rực rỡ cơ mà” . “ “Mẹ ngoắc tay đóng dấu với con là mẹ sẽ sống với con một nghìn tuổi cơ!” Ừ ngoắc tay đóng dấu nào”, “ Mẹ à ơi cho Bống ngủ đi”. “ À ơi, ai về chợ huyện thanh đa, hỏi thăm cô Thắm…” Tiếng hát ru dìu dịu vang lên trong lưng chừng đêm tĩnh lặng.

Hơi thở Bống đều đều, gương mặt thiên thần ấy đã mang vào giấc mơ những cánh cò trắng muốt với đồng lúa rực nắng mùa đông…

Còn tôi, những vùng ký ức khắc khoải của mùa đông cũ lại tràn về, sao tôi vẫn không ngừng khao khát “ đợi mùa về” để thấy mình được yêu thương trọn vẹn…

“ Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng..” ( PQ)

Ừ, dường như….!

Hạ Ly

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Thị trấn mùa sương



Thị trấn chiều nay nắng đỏ như son

Tóc im ắng buồn thiu ngày trở lạnh

Nỗi nhớ bỗng cựa mình nấc nhẹ

Giấc mơ đêm ám ảnh cả lưng chiều



Em cúi nhặt lại chiếc lá yêu

Trải vào nắng hong tóc mình đếm tuổi

Gương lược bơ vơ tần ngần muốn hỏi

Sao cứ chông chênh, thương nhớ, dẫu một mình!



Thụy bây giờ về đâu?

về đâu? *

Thụy khúc thổn thức nghiêng nóc đêm yên ả

Chợ có vắng sau phiên ngày hoan hỉ

Để dòng sông lặng chảy phía không người.



Tương tư phủ trắng mùa khuya khoắt phố

Sắp tàn đêm ,Thụy khúc vẫn buồn tênh…

(* bài hát Khúc Thụy Du)

Hạ Ly



Chợt vắng



Tháng mười ngậm ngùi se chỉ mùa đông

Hoa cải bần thần bật mầm trên thảm cỏ

Tóc theo nắng buông nâu từng sợi nhỏ

Rau răm buồn buồn ở trọ trần gian.



Chon von quãng chiều

Im bặt tiếng chim reo

La đà nắng, la đà mùi khói bếp

Gió thảo nguyên níu khói vào đáy mắt

Phơi chiều vàng hoang vắng, một tôi.



Ánh tà dương chợt khơi mầu ủy mị

Suốt triền đời, thả vụng dại bằng thơ.


Hạ Ly

Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Khép cửa mùa thu


      Lấn bấn, rồi thu cũng đi, những buổi chiều nắng hong vàng mầu mỡ gà sẽ không còn nữa, nhường chỗ cho những khoảng xám lạnh heo hút vào mỗi buổi sớm mai. Bống sẽ rúc rúc vào lòng tôi mà suýt xoa “ Lạnh lắm con không dậy đâu”rồi ườn èo thêm một lúc để tôi vỗ về, ủ ấm. Con ạ, cứ yên ả thế trong vòng tay mẹ trước khi con hiểu, đời là một cuộc chiến dài mà đường đến mùa hè rực rỡ thì còn xa ngút ngàn.

Đôi khi, chỉ là khi tôi bươn bả với những lo toan chất ngất ,tôi vẫn hay tự hỏi, với từng ấy mùa đông lạnh lẽo

đi qua đời, sao tôi vẫn không ngừng mơ ước về một mùa bình yên rồi sẽ đến. Giấc mơ ấy chưa bao giờ phai nhạt.

Tôi có buồn không?
Tôi có nuối tiếc không với những lựa chọn? Chắc chắn rồi tôi chưa bao giờ nuối tiếc, bởi nhìn lại phía sau chỉ làm cho ngày hôm nay thêm tồi tệ .

Tôi lặng yên với cuộc sống của riêng mình, tôi chọn cách sống bình lặng nhất, không bon chen, không so sánh…bởi điều gì cũng có cái giá phải trả nhất định. Tôi, người đàn bà bình thường, chỉ mơ một bình yên.

Có một thứ mà tôi chưa bao giờ đánh mất đi, đó là một trái tim đầy ắp ngọn lửa yêu thương và đam mê.

Cứ thế, tôi đi qua được những mùa đông vì một thời khắc“ Ngày mai”.

Hạ này! Mùa đông rồi đấy, em có còn tìm về cánh đồng hoa?

( Hạ Ly – Tiễn mùa thu đi )

Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Tôi ơi !

Một tháng với bệnh tật, lo toan và mệt mỏi, tôi ơi cố lên nhé, rồi mọi chuyện sẽ qua, nhất định thế!

Đường thu nâu





Gió nhạt thế để trăng về ngơ ngác
Ném tròng trành về phía những đêm sâu
Khúc tình tang thu nghiêng ngả bồi hồi
Đêm trống vắng tiếng chuông chùa lỗi nhịp.


Ngân
ăn năn
giọt thu nâu lốc cốc
Đường thu nâu gõ tiếng guốc buồn tênh
Em mắt biếc vướng ánh nhìn tồi tội
Muốn hóa trăng kéo chú Cuội lên.


Đường thu nâu chưa kịp chín trăng vàng
Em xưa cũ đi qua mùa rất cũ…

( Hạ Ly – Tạm biệt một tháng 8 mờ nhạt, rồi sẽ trở thành ký ức )




Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Những phút giây êm đềm


Hôm nay chủ nhật mẹ vẫn phải đi làm, bố cũng đi làm, thế thì em ở nhà với ai? vậy là mẹ tha em theo. Trong cuộc họp báo em ngồi ngoan ở góc phòng chơi với em Puka xinh đẹp, em ra làm quen với các cô chú tổ chức sự kiện và mướt mả mồ hôi giúp các cô soạn tiệc, phát tài liệu, nhìn giống một cô gái đảm đang trong tương lai lắm í .

Họp xong, trời bắt đầu kéo đàn , du dương gió trên sóng Tây Hồ rêu phủ, mây đen ghẽn lối một phố thu, nâu xám những chiếc lá bàng bạc, rắc lắc níu tóc em là những hạt mưa lựng thơm mùi sen cuối vụ, những bông lộc vực cứ ngọt ngào xanh nõn thả từng đọt, từng đọt thu rơi. Phố đẹp đến nao lòng dù không có bóng Sâm Cầm chao liệng. Hồ Tây ơi, có bao giờ đẹp đến thế không!