Tháng giêng, mùa tinh khôi đến mức khiến cho
tôi cảm thấy chưa từng có những mùa u ám đi qua. Cái rạng rỡ của nắng, của gió
của mùa xuân đang nảy nụ đâm chồi cùng những nụ cười của từng ấy yêu thương đã
làm nên một mùa tuyệt đẹp . Tôi bắt gặp sự bình lặng hoàn hảo trong hồn mình như
từng mơ ước.
Cứ thế, lưng lửng một mùa tháng giêng vụt qua
mất, thấy cuộc đời mình lại ngắn thêm một chút, vậy thì ta tiếc nuối gì mà đong
đếm những được – mất trong đời, yêu thương vốn là điều trao đi không bao giờ
tiếc nuối. Ta say nên chẳng biết còn ai tỉnh, để xem lên men đến độ nào.
Tháng giêng, tôi ngồi đây tĩnh lặng, không ngồn
ngộn với những bon chen, toan tính… một tôi trong veo, bình thản chấp nhận con
đường mình đã chọn, bởi chỉ có đi trên con đường ấy tôi mới vững chãi những
bước chân. Mùa này, tôi đã nhận thấy điều gì thật sự cần cho cuộc sống hôm nay.
Tôi, còn lại bao nhiêu mùa như thế trước khi về
già?
Một đầu mùa đầy nắng và gió, tôi sẽ bắt đầu
thực hiện những ước mơ…!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét