Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

Chiều giáng sinh


Phố ngơ ngác, bóng ai về khuất nẻo
Tóc rối mù trời sương lạnh, thấm vai
Hạ đã tàn, đông mặc sức tơi bời
Ta ngược gió
co mình
hiu quạnh…

Chiều giáng sinh phố chuyển mình hối hả
Thấy một bàn tay giữ ấm một bàn tay
Thấy mái tóc vùi đầu vào mái tóc
Vòng tay ôm vừa vặn một khát khao


Ta khất thực, ngửa mặt chiều sám hối
Thấy hoàng hôn in bóng nõn nà phơi
Rũ vạt nắng rơi buồn trơ khấc
Phấn son ơi, ta hát bội giữa đời…

 Hạ Ly

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Hồn ngái ngủ


Em ngồi đây đắm đuối một trời mây
Đăm đắm nụ cười bông tầm xuân nở
Hoa cải lên ngồng níu mùa ở lại
Tôi lạc hồn ánh mắt ném hờ qua.

Ngày mưa bụi lục tung vùng kí ức
Thấy rưng rưng vẫn giá một bàn tay
Nghe ảo giác, ôm hồn ngái ngủ
Túi yêu em thắt lại một kỳ trăng
Hạ Ly

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

thư gửi bà nội của Bống nhân ngày 20/11



Mắc kẹt lại tuổi thơ




Con mắc kẹt lại với tuổi thơ

Con đường nhỏ, bóng mẹ hiu hắt nắng

Gói yêu thương lên vai gồng gánh

In bàn chân trên lối những gập ghềnh.



Con mắc kẹt lại trong những lời ru

Loang loáng nước, bóng con cò tất tả

Giăng mắc sương sa mắt người cô lẻ

Khoảng trống đôi bờ sao cứ dài hơn.



Con mắc kẹt lại bên bậu cửa ngày xưa

Nơi bà bện cho con đuôi tóc rối

Miệng con hát, mắt con nhìn ra ngõ

Mẹ đang ở đâu khi đêm đã mịt mùng?



Con mắc kẹt lại giữa những triền quên

Giữa những câu đồng dao trượt ra ngoài khoảng tối

Bay ra cánh đồng ngậm sương gió chát

Găm vào tim con, như một vết hằn…

Hạ Ly






Giấu

Em giấu nắng những dòng thơ buồn tủi
Giấu tương tư vào nước mắt của đêm
Em giấu anh vào tóc khát ngoan hiền
Ta giấu tình vò đêm cùng thao thức.

Có duyên không, ba kiếp chẳng chung đò?
Cứ chiêm bao ngỡ ngọt ngào là thật
Áo lông ngỗng rải dọc mùa thương nhớ
Tỉnh mộng rồi tim thừa một nhịp rơi…!

Bến vu quy, trăng gả đi rồi
Còn mắc lại một bờ môi em thắm
Một nụ cười chênh chao mùa nắng
Nửa hồn đau héo rũ dưới trăng suông.

Cánh cửa khép đợi gió về qua ngõ
Rỏ vào đêm giọt xam xám mùa đông
Tóc em buông, mắt buồn cứ hỏi
Cạn đáy ly đời
Ta có yêu nhau?

Hạ Ly

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Những câu chuyện mùa đông

Chớm đông rồi đấy, tôi phả hơi ấm vào tai Bống và thì thầm, Bống cười khúc khích vì bị nhột và thích thú rủ rê tôi, mình trùm chăn lên nói chuyện nhé! Chúng tôi trùm chăn kín mít, không khí ngồn ngột, Bống nằm gọn trong lòng tôi , thì thầm:
      “Mẹ nhé, mẹ phải sống với con đến một nghìn tuổi, lớn lên con sẽ mua sâm cho mẹ ngậm, mua váy hoa rực rỡ cho mẹ mặc để mẹ đẹp mãi trẻ mãi sống lâu với con”
     Tôi vuốt mái tóc dày phủ kín một lưng của Bống “ Có điều gì là không kết thúc đâu con”. Im lặng, tôi thấy ngực áo mình ướt, tôi hốt hoảng sờ má Bống “ Ơ, con khóc đấy hả?” , Bống thút thít “ Vâng!”
    Tôi thít Bống vào lòng như người có lỗi “ Ôi con gái của mẹ, đừng sợ, chúng ta còn có cả một đoạn đường dài lắm để đi cùng nhau, phía trước chúng ta là cả một mùa xuân với hoa nắng rực rỡ cơ mà” . “ “Mẹ ngoắc tay đóng dấu với con là mẹ sẽ sống với con một nghìn tuổi cơ!” Ừ ngoắc tay đóng dấu nào”, “ Mẹ à ơi cho Bống ngủ đi”. “ À ơi, ai về chợ huyện thanh đa, hỏi thăm cô Thắm…” Tiếng hát ru dìu dịu vang lên trong lưng chừng đêm tĩnh lặng.

Hơi thở Bống đều đều, gương mặt thiên thần ấy đã mang vào giấc mơ những cánh cò trắng muốt với đồng lúa rực nắng mùa đông…

Còn tôi, những vùng ký ức khắc khoải của mùa đông cũ lại tràn về, sao tôi vẫn không ngừng khao khát “ đợi mùa về” để thấy mình được yêu thương trọn vẹn…

“ Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng..” ( PQ)

Ừ, dường như….!

Hạ Ly

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Thị trấn mùa sương



Thị trấn chiều nay nắng đỏ như son

Tóc im ắng buồn thiu ngày trở lạnh

Nỗi nhớ bỗng cựa mình nấc nhẹ

Giấc mơ đêm ám ảnh cả lưng chiều



Em cúi nhặt lại chiếc lá yêu

Trải vào nắng hong tóc mình đếm tuổi

Gương lược bơ vơ tần ngần muốn hỏi

Sao cứ chông chênh, thương nhớ, dẫu một mình!



Thụy bây giờ về đâu?

về đâu? *

Thụy khúc thổn thức nghiêng nóc đêm yên ả

Chợ có vắng sau phiên ngày hoan hỉ

Để dòng sông lặng chảy phía không người.



Tương tư phủ trắng mùa khuya khoắt phố

Sắp tàn đêm ,Thụy khúc vẫn buồn tênh…

(* bài hát Khúc Thụy Du)

Hạ Ly



Chợt vắng



Tháng mười ngậm ngùi se chỉ mùa đông

Hoa cải bần thần bật mầm trên thảm cỏ

Tóc theo nắng buông nâu từng sợi nhỏ

Rau răm buồn buồn ở trọ trần gian.



Chon von quãng chiều

Im bặt tiếng chim reo

La đà nắng, la đà mùi khói bếp

Gió thảo nguyên níu khói vào đáy mắt

Phơi chiều vàng hoang vắng, một tôi.



Ánh tà dương chợt khơi mầu ủy mị

Suốt triền đời, thả vụng dại bằng thơ.


Hạ Ly

Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Khép cửa mùa thu


      Lấn bấn, rồi thu cũng đi, những buổi chiều nắng hong vàng mầu mỡ gà sẽ không còn nữa, nhường chỗ cho những khoảng xám lạnh heo hút vào mỗi buổi sớm mai. Bống sẽ rúc rúc vào lòng tôi mà suýt xoa “ Lạnh lắm con không dậy đâu”rồi ườn èo thêm một lúc để tôi vỗ về, ủ ấm. Con ạ, cứ yên ả thế trong vòng tay mẹ trước khi con hiểu, đời là một cuộc chiến dài mà đường đến mùa hè rực rỡ thì còn xa ngút ngàn.

Đôi khi, chỉ là khi tôi bươn bả với những lo toan chất ngất ,tôi vẫn hay tự hỏi, với từng ấy mùa đông lạnh lẽo

đi qua đời, sao tôi vẫn không ngừng mơ ước về một mùa bình yên rồi sẽ đến. Giấc mơ ấy chưa bao giờ phai nhạt.

Tôi có buồn không?
Tôi có nuối tiếc không với những lựa chọn? Chắc chắn rồi tôi chưa bao giờ nuối tiếc, bởi nhìn lại phía sau chỉ làm cho ngày hôm nay thêm tồi tệ .

Tôi lặng yên với cuộc sống của riêng mình, tôi chọn cách sống bình lặng nhất, không bon chen, không so sánh…bởi điều gì cũng có cái giá phải trả nhất định. Tôi, người đàn bà bình thường, chỉ mơ một bình yên.

Có một thứ mà tôi chưa bao giờ đánh mất đi, đó là một trái tim đầy ắp ngọn lửa yêu thương và đam mê.

Cứ thế, tôi đi qua được những mùa đông vì một thời khắc“ Ngày mai”.

Hạ này! Mùa đông rồi đấy, em có còn tìm về cánh đồng hoa?

( Hạ Ly – Tiễn mùa thu đi )

Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Tôi ơi !

Một tháng với bệnh tật, lo toan và mệt mỏi, tôi ơi cố lên nhé, rồi mọi chuyện sẽ qua, nhất định thế!

Đường thu nâu





Gió nhạt thế để trăng về ngơ ngác
Ném tròng trành về phía những đêm sâu
Khúc tình tang thu nghiêng ngả bồi hồi
Đêm trống vắng tiếng chuông chùa lỗi nhịp.


Ngân
ăn năn
giọt thu nâu lốc cốc
Đường thu nâu gõ tiếng guốc buồn tênh
Em mắt biếc vướng ánh nhìn tồi tội
Muốn hóa trăng kéo chú Cuội lên.


Đường thu nâu chưa kịp chín trăng vàng
Em xưa cũ đi qua mùa rất cũ…

( Hạ Ly – Tạm biệt một tháng 8 mờ nhạt, rồi sẽ trở thành ký ức )




Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Những phút giây êm đềm


Hôm nay chủ nhật mẹ vẫn phải đi làm, bố cũng đi làm, thế thì em ở nhà với ai? vậy là mẹ tha em theo. Trong cuộc họp báo em ngồi ngoan ở góc phòng chơi với em Puka xinh đẹp, em ra làm quen với các cô chú tổ chức sự kiện và mướt mả mồ hôi giúp các cô soạn tiệc, phát tài liệu, nhìn giống một cô gái đảm đang trong tương lai lắm í .

Họp xong, trời bắt đầu kéo đàn , du dương gió trên sóng Tây Hồ rêu phủ, mây đen ghẽn lối một phố thu, nâu xám những chiếc lá bàng bạc, rắc lắc níu tóc em là những hạt mưa lựng thơm mùi sen cuối vụ, những bông lộc vực cứ ngọt ngào xanh nõn thả từng đọt, từng đọt thu rơi. Phố đẹp đến nao lòng dù không có bóng Sâm Cầm chao liệng. Hồ Tây ơi, có bao giờ đẹp đến thế không!
















Ngày mưa



Cuối tuần thế mà mưa, rì rầm như người đàn bà kể chuyện buồn. Em không về quê được, để cùng mẹ lang thang trên những con đường đầy nắng. tha thẩn đâu đó nghe con dế hát tiễn hạ vào thu...Em ở nhà, lấy đồ của mẹ ra chơi, còn mẹ tha thẩn ngồi ngắm con và chụp lại những khoảnh khắc của ngày mưa lâm râm thế!










Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Bà ơi!



Bữa ấy lá vàng sương trắng

Bà gieo nặng hạt, đợi mùa

Đồng sâu đúng thì, lúa trổ

Bão về, chát mặn đồng chiêm.



Lá trầu quấn hình nguyệt thẹn

Đợi người ngõ cúc tần ngần

Chênh chao lá vàng kín lối

Ừ thôi, một kiếp chung đò.



Rưng rưng chiều quê lầm lụi

Cháu thả đồng dao về trời

Chi chi chành chành ghẹn lại

Co ro nắng hửng hôm Rằm


Hạ Ly

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Vu lan nhớ Bà



Tháng bẩy, rào rạt tiếng mưa rơi, chơi vơi những đêm không có bóng trăng soi qua bụi trúc, dân gian có nhiều chuyện để kể, chuyện của mối tình ngang trái Ngưu Lang- Chức Nữ, chuyện của một mùa Lễ vu lan …mùa của báo hiếu mẹ cha.
                         ……………………
………………

Ngày xưa, cứ đến non nửa tháng bẩy âm lịch, khi con trăng còn như lưỡi liềm nằm vắt vẻo trên nhánh cong nhánh gầy của cây đa cổ thụ đầu làng, nước ngập lấp lóa lưng lửng bụi chuối sau nhà, cũng là lúc bà tôi bắt đầu chuẩn bị một mùa cúng lễ vu lan. .


Năm cúng chay, năm cúng mặn, nhưng trong mân cơm cúng của bà không bao giờ thiếu vài chén cháo trắng loãng, 1 đĩa muối, 1 đĩa gạo, 1 ít bỏng gạo và kẹo bánh các loại, ngô, khoai, sắn luộc rồi cắt thành khúc nhỏ, vài bộ quần áo xanh đỏ nho nhỏ tượng trưng bằng giấy và một ít đồ vàng mã. Khi còn nhỏ, tôi thường được bà sai đi rửa tay chân mặt mũi cho thật sạch rồi giúp bà gỡ áo quần vàng mã trải ra mâm sếp thành hình tròn đều đặn và đẹp mắt. Tôi thích thú tỉ mẩn gỡ từng thứ vàng mã xanh đỏ như chơi một trò chơi con nít và thắc mắc ,những đồ vàng mã này người âm có nhận được không ạ? Bà bảo, không nhận được đâu cháu à, vì nếu thật sự có người âm thì họ cũng không thể tiêu tiền này được, người sống vẫn đốt bởi họ đốt cho tâm an, đốt theo tín ngưỡng dân gian.


Sau khi bầy biện đầy đủ các đồ cúng ra mâm , bà thắp hương và lầm rầm khấn bái. Lũ trẻ con chúng tôi ngồi xổm bên cạnh chống tay vào cằm đợi hết hương để được bà chia cho bánh khoai, bỏng ngô thơm nức mũi. Trong lúc đợi hết tuần hương bà vừa tết lại đôi bím tóc lòa xòa của tôi vừa kể “ Ngày xửa ngày xưa, Mục Kiền Liên đã tu luyện thành công nhiều phép thần thông. Mẫu thân ông là bà Thanh Đề đã qua đời, ông tưởng nhớ và muốn biết bây giờ mẹ như thế nào nên dùng mắt phép nhìn khắp trời đất để tìm. Thấy mẹ mình, vì gây nhiều nghiệp ác nên phải sanh làm ngạ quỷ, bị đói khát hành hạ khổ sở, ông đã đem cơm xuống tận cõi quỷ để dâng mẹ. Tuy nhiên do đói ăn lâu ngày nên mẹ của ông khi ăn đã dùng một tay che bát cơm của mình đi không cho các cô hồn khác đến tranh cướp, vì vậy khi thức ăn đưa lên miệng thức ăn đã hóa thành lửa đỏ.


Mục Liên quay về tìm Phật để hỏi cách cứu mẹ, Phật dạy rằng: "Dù ông thần thông quảng đại đến đâu cũng không đủ sức cứu mẹ ông đâu. Chỉ có một cách nhờ hợp lực của chư tăng khắp mười phương mới mong giải cứu được. Ngày rằm tháng bảy là ngày thích hợp để cung thỉnh chư tăng, hãy sắm sửa lễ cúng vào ngày đó".


Làm theo lời Phật, mẹ của Mục Liên đã được giải thoát. Phật cũng dạy rằng chúng sanh ai muốn báo hiếu cho cha mẹ cũng theo cách này. Từ đó ngày lễ Vu Lan ra đời.

Câu truyện về lòng hiếu thảo của Mục Liên năm nào bà cũng kể, nhưng năm nào tôi cũng thấy nó hấp dẫn một cách lạ kỳ. Nó thấm đẫm giá trị nhân văn và nuôi dưỡng tâm hồn tôi cho đến tận bây giờ.

Tục cúng lễ vu lan được làm vào đúng ngày 15/7 âm lịch, chỉ cúng trong một ngày bởi bà bảo ngày đó là ngày diêm vương mở cửa ngục thả các linh hồn được về với cõi dương gian nên mới có câu “ Ông thần tha ma, chủ nhà tha thợ cấy”.


              Hạ Ly

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Bình yên cho em



Một ngày mới, bình yên chi lạ


Cỏ khép hờ, ve vuốt nửa vành môi

Thu khe khẽ nhón bàn chân nhỏ

Ngân nụ cười, tan nắng

giọt nâu rơi…!


                      Bình yên nhé, cho em, cho người…

                                        HL




Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Bến mưa




Lặng yên nhé, tôi ngồi nghe gió hát

Ngõ chiều nay rắc phấn nhuỵ hoa tàn

Râm ran tiếng gió gào bên sông cũ

Lãng đãng quên đời quán rượu buồn so.



Yêu thương ạ, Có còn qua lối ấy?

Bến sông xưa hòn đá vẫn mồ côi

Trăng vẫn thế đèo bòng con gió lạ

Lưng chừng đêm, một bóng dư thừa.



Yêu thương ơi! Đừng qua con sông cũ

Mái chèo khua không đủ chín nhịp thương.

Nụ tầm xuân xanh mầu nằm ru lá

Bến vắng tần ngần, vắng một bóng em.

           Hạ Ly

Chia tay



Tuần trước, trời thì mưa lép nhép, âm ỉ, nỉ non, thấy đồng nghiệp post lên FB bài hát có lời “…Xa nhau chưa, mà lòng nghe quạnh vắng…” Em chỉ bâng khuâng xíu xíu thôi, chứ chưa thấy quạnh vắng. Hôm nay chia tay thật rồi, em vẫn cười như nắng mùa thu đang bung biêng ngấp nghé ngoài khung cửa sậm mầu rêu cũ. Nhá nhem, em ngồi lật dở những món quà, những bức ảnh, bưu thiếp mọi người tặng…Một giọt trầm vương mắt, thấy quạnh vắng như chiều đông tàn năm ấy. Chia tay nhé, ở lại mạnh mẽ, chiến đấu tốt, và phải thật thành công đấy, biết chưa! Những đồng nghiệp thân yêu của em…!





Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Đi qua ngày bão

Bác sĩ kết luận mẹ bị xuất huyết dạ dầy nặng, khá nghiêm trọng, phải chuyển viện để tiếp máu. Tay chân con bủn rủn, mắt con nhòe đi, sao liên tiếp những tai họa cứ ập xuống với gia đình mình, liêu xiêu hết lần nọ đến lần kia. Cố gắng lên mẹ nhé! Cô thanh niên xung phong của con. Con yêu mẹ thật nhiều!