Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Khép cửa mùa thu


      Lấn bấn, rồi thu cũng đi, những buổi chiều nắng hong vàng mầu mỡ gà sẽ không còn nữa, nhường chỗ cho những khoảng xám lạnh heo hút vào mỗi buổi sớm mai. Bống sẽ rúc rúc vào lòng tôi mà suýt xoa “ Lạnh lắm con không dậy đâu”rồi ườn èo thêm một lúc để tôi vỗ về, ủ ấm. Con ạ, cứ yên ả thế trong vòng tay mẹ trước khi con hiểu, đời là một cuộc chiến dài mà đường đến mùa hè rực rỡ thì còn xa ngút ngàn.

Đôi khi, chỉ là khi tôi bươn bả với những lo toan chất ngất ,tôi vẫn hay tự hỏi, với từng ấy mùa đông lạnh lẽo

đi qua đời, sao tôi vẫn không ngừng mơ ước về một mùa bình yên rồi sẽ đến. Giấc mơ ấy chưa bao giờ phai nhạt.

Tôi có buồn không?
Tôi có nuối tiếc không với những lựa chọn? Chắc chắn rồi tôi chưa bao giờ nuối tiếc, bởi nhìn lại phía sau chỉ làm cho ngày hôm nay thêm tồi tệ .

Tôi lặng yên với cuộc sống của riêng mình, tôi chọn cách sống bình lặng nhất, không bon chen, không so sánh…bởi điều gì cũng có cái giá phải trả nhất định. Tôi, người đàn bà bình thường, chỉ mơ một bình yên.

Có một thứ mà tôi chưa bao giờ đánh mất đi, đó là một trái tim đầy ắp ngọn lửa yêu thương và đam mê.

Cứ thế, tôi đi qua được những mùa đông vì một thời khắc“ Ngày mai”.

Hạ này! Mùa đông rồi đấy, em có còn tìm về cánh đồng hoa?

( Hạ Ly – Tiễn mùa thu đi )

2 nhận xét:

  1. Trông cô thế này mùa thu không đi được đâu. Anh biết cái tính của mùa thu mà, cô.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bác Anh Vũ phải không, chỉ có bác mới gọi em thân mật thế?

      Xóa