Hạt mưa rơi bao lâu mà chiều vắng
Bến sông xưa hoa gạo đã nở chưa?
Mẹ có ngồi hong tóc mình đếm tuổi
Con sợ sương rơi, tóc rụng, bạc chiều.
Mưa vẫn rơi giăng mờ mịt khúc sông
Thăm thẳm mắt người, con cò rạc cánh
Con le le vịn vào chiều mà khóc
Sống lưng trâu vũng đỏ nỗi buồn.
Mẹ chờ con trong khoảng trống mù sương
Ngày nổi gió bập bềnh con thuyền khắc khoải
Mắt mẹ trũng nhàu những đêm đay nghiến
Tiếng thở dài như nấc trong đêm.
Tháng ba dài và rộng một ngang tay
Cái chớp mắt con ve sầu thoát xác
Vẫn không khép những tháng ngày xuôi ngược
Ầu ơ chong đèn, đợi một bước chân…!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét