Chớm đông rồi đấy, tôi phả
hơi ấm vào tai Bống và thì thầm, Bống cười khúc khích vì bị nhột và thích thú
rủ rê tôi, mình trùm chăn lên nói chuyện nhé! Chúng tôi trùm chăn kín mít,
không khí ngồn ngột, Bống nằm gọn trong lòng tôi , thì thầm:
“Mẹ
nhé, mẹ phải sống với con đến một nghìn tuổi, lớn lên con sẽ mua sâm cho mẹ
ngậm, mua váy hoa rực rỡ cho mẹ mặc để mẹ đẹp mãi trẻ mãi sống lâu với con”
Tôi
vuốt mái tóc dày phủ kín một lưng của Bống “ Có điều gì là không kết thúc đâu
con”. Im lặng, tôi thấy ngực áo mình ướt, tôi hốt hoảng sờ má Bống “ Ơ, con
khóc đấy hả?” , Bống thút thít “ Vâng!”
Tôi thít Bống vào lòng như người có lỗi “
Ôi con gái của mẹ, đừng sợ, chúng ta còn có cả một đoạn đường dài lắm để đi
cùng nhau, phía trước chúng ta là cả một mùa xuân với hoa nắng rực rỡ cơ mà” .
“ “Mẹ ngoắc tay đóng dấu với con là mẹ sẽ sống với con một nghìn tuổi cơ!” Ừ
ngoắc tay đóng dấu nào”, “ Mẹ à ơi cho Bống ngủ đi”. “ À ơi, ai về chợ huyện
thanh đa, hỏi thăm cô Thắm…” Tiếng hát ru dìu dịu vang lên trong lưng chừng đêm
tĩnh lặng.
Hơi thở Bống đều đều, gương
mặt thiên thần ấy đã mang vào giấc mơ những cánh cò trắng muốt với đồng lúa rực
nắng mùa đông…
Còn tôi, những vùng ký ức
khắc khoải của mùa đông cũ lại tràn về, sao tôi vẫn không ngừng khao khát “ đợi
mùa về” để thấy mình được yêu thương trọn vẹn…
“ Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng..” (
PQ)
Ừ, dường như….!
Hạ Ly