Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Những phút giây êm đềm


Hôm nay chủ nhật mẹ vẫn phải đi làm, bố cũng đi làm, thế thì em ở nhà với ai? vậy là mẹ tha em theo. Trong cuộc họp báo em ngồi ngoan ở góc phòng chơi với em Puka xinh đẹp, em ra làm quen với các cô chú tổ chức sự kiện và mướt mả mồ hôi giúp các cô soạn tiệc, phát tài liệu, nhìn giống một cô gái đảm đang trong tương lai lắm í .

Họp xong, trời bắt đầu kéo đàn , du dương gió trên sóng Tây Hồ rêu phủ, mây đen ghẽn lối một phố thu, nâu xám những chiếc lá bàng bạc, rắc lắc níu tóc em là những hạt mưa lựng thơm mùi sen cuối vụ, những bông lộc vực cứ ngọt ngào xanh nõn thả từng đọt, từng đọt thu rơi. Phố đẹp đến nao lòng dù không có bóng Sâm Cầm chao liệng. Hồ Tây ơi, có bao giờ đẹp đến thế không!
















Ngày mưa



Cuối tuần thế mà mưa, rì rầm như người đàn bà kể chuyện buồn. Em không về quê được, để cùng mẹ lang thang trên những con đường đầy nắng. tha thẩn đâu đó nghe con dế hát tiễn hạ vào thu...Em ở nhà, lấy đồ của mẹ ra chơi, còn mẹ tha thẩn ngồi ngắm con và chụp lại những khoảnh khắc của ngày mưa lâm râm thế!










Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Bà ơi!



Bữa ấy lá vàng sương trắng

Bà gieo nặng hạt, đợi mùa

Đồng sâu đúng thì, lúa trổ

Bão về, chát mặn đồng chiêm.



Lá trầu quấn hình nguyệt thẹn

Đợi người ngõ cúc tần ngần

Chênh chao lá vàng kín lối

Ừ thôi, một kiếp chung đò.



Rưng rưng chiều quê lầm lụi

Cháu thả đồng dao về trời

Chi chi chành chành ghẹn lại

Co ro nắng hửng hôm Rằm


Hạ Ly

Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

Vu lan nhớ Bà



Tháng bẩy, rào rạt tiếng mưa rơi, chơi vơi những đêm không có bóng trăng soi qua bụi trúc, dân gian có nhiều chuyện để kể, chuyện của mối tình ngang trái Ngưu Lang- Chức Nữ, chuyện của một mùa Lễ vu lan …mùa của báo hiếu mẹ cha.
                         ……………………
………………

Ngày xưa, cứ đến non nửa tháng bẩy âm lịch, khi con trăng còn như lưỡi liềm nằm vắt vẻo trên nhánh cong nhánh gầy của cây đa cổ thụ đầu làng, nước ngập lấp lóa lưng lửng bụi chuối sau nhà, cũng là lúc bà tôi bắt đầu chuẩn bị một mùa cúng lễ vu lan. .


Năm cúng chay, năm cúng mặn, nhưng trong mân cơm cúng của bà không bao giờ thiếu vài chén cháo trắng loãng, 1 đĩa muối, 1 đĩa gạo, 1 ít bỏng gạo và kẹo bánh các loại, ngô, khoai, sắn luộc rồi cắt thành khúc nhỏ, vài bộ quần áo xanh đỏ nho nhỏ tượng trưng bằng giấy và một ít đồ vàng mã. Khi còn nhỏ, tôi thường được bà sai đi rửa tay chân mặt mũi cho thật sạch rồi giúp bà gỡ áo quần vàng mã trải ra mâm sếp thành hình tròn đều đặn và đẹp mắt. Tôi thích thú tỉ mẩn gỡ từng thứ vàng mã xanh đỏ như chơi một trò chơi con nít và thắc mắc ,những đồ vàng mã này người âm có nhận được không ạ? Bà bảo, không nhận được đâu cháu à, vì nếu thật sự có người âm thì họ cũng không thể tiêu tiền này được, người sống vẫn đốt bởi họ đốt cho tâm an, đốt theo tín ngưỡng dân gian.


Sau khi bầy biện đầy đủ các đồ cúng ra mâm , bà thắp hương và lầm rầm khấn bái. Lũ trẻ con chúng tôi ngồi xổm bên cạnh chống tay vào cằm đợi hết hương để được bà chia cho bánh khoai, bỏng ngô thơm nức mũi. Trong lúc đợi hết tuần hương bà vừa tết lại đôi bím tóc lòa xòa của tôi vừa kể “ Ngày xửa ngày xưa, Mục Kiền Liên đã tu luyện thành công nhiều phép thần thông. Mẫu thân ông là bà Thanh Đề đã qua đời, ông tưởng nhớ và muốn biết bây giờ mẹ như thế nào nên dùng mắt phép nhìn khắp trời đất để tìm. Thấy mẹ mình, vì gây nhiều nghiệp ác nên phải sanh làm ngạ quỷ, bị đói khát hành hạ khổ sở, ông đã đem cơm xuống tận cõi quỷ để dâng mẹ. Tuy nhiên do đói ăn lâu ngày nên mẹ của ông khi ăn đã dùng một tay che bát cơm của mình đi không cho các cô hồn khác đến tranh cướp, vì vậy khi thức ăn đưa lên miệng thức ăn đã hóa thành lửa đỏ.


Mục Liên quay về tìm Phật để hỏi cách cứu mẹ, Phật dạy rằng: "Dù ông thần thông quảng đại đến đâu cũng không đủ sức cứu mẹ ông đâu. Chỉ có một cách nhờ hợp lực của chư tăng khắp mười phương mới mong giải cứu được. Ngày rằm tháng bảy là ngày thích hợp để cung thỉnh chư tăng, hãy sắm sửa lễ cúng vào ngày đó".


Làm theo lời Phật, mẹ của Mục Liên đã được giải thoát. Phật cũng dạy rằng chúng sanh ai muốn báo hiếu cho cha mẹ cũng theo cách này. Từ đó ngày lễ Vu Lan ra đời.

Câu truyện về lòng hiếu thảo của Mục Liên năm nào bà cũng kể, nhưng năm nào tôi cũng thấy nó hấp dẫn một cách lạ kỳ. Nó thấm đẫm giá trị nhân văn và nuôi dưỡng tâm hồn tôi cho đến tận bây giờ.

Tục cúng lễ vu lan được làm vào đúng ngày 15/7 âm lịch, chỉ cúng trong một ngày bởi bà bảo ngày đó là ngày diêm vương mở cửa ngục thả các linh hồn được về với cõi dương gian nên mới có câu “ Ông thần tha ma, chủ nhà tha thợ cấy”.


              Hạ Ly

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Bình yên cho em



Một ngày mới, bình yên chi lạ


Cỏ khép hờ, ve vuốt nửa vành môi

Thu khe khẽ nhón bàn chân nhỏ

Ngân nụ cười, tan nắng

giọt nâu rơi…!


                      Bình yên nhé, cho em, cho người…

                                        HL




Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Bến mưa




Lặng yên nhé, tôi ngồi nghe gió hát

Ngõ chiều nay rắc phấn nhuỵ hoa tàn

Râm ran tiếng gió gào bên sông cũ

Lãng đãng quên đời quán rượu buồn so.



Yêu thương ạ, Có còn qua lối ấy?

Bến sông xưa hòn đá vẫn mồ côi

Trăng vẫn thế đèo bòng con gió lạ

Lưng chừng đêm, một bóng dư thừa.



Yêu thương ơi! Đừng qua con sông cũ

Mái chèo khua không đủ chín nhịp thương.

Nụ tầm xuân xanh mầu nằm ru lá

Bến vắng tần ngần, vắng một bóng em.

           Hạ Ly

Chia tay



Tuần trước, trời thì mưa lép nhép, âm ỉ, nỉ non, thấy đồng nghiệp post lên FB bài hát có lời “…Xa nhau chưa, mà lòng nghe quạnh vắng…” Em chỉ bâng khuâng xíu xíu thôi, chứ chưa thấy quạnh vắng. Hôm nay chia tay thật rồi, em vẫn cười như nắng mùa thu đang bung biêng ngấp nghé ngoài khung cửa sậm mầu rêu cũ. Nhá nhem, em ngồi lật dở những món quà, những bức ảnh, bưu thiếp mọi người tặng…Một giọt trầm vương mắt, thấy quạnh vắng như chiều đông tàn năm ấy. Chia tay nhé, ở lại mạnh mẽ, chiến đấu tốt, và phải thật thành công đấy, biết chưa! Những đồng nghiệp thân yêu của em…!