Tôi
mang nụ cười hoang mang trên phố, Hội An như buồn ngủ. Chợt bắt gặp em
với cây đàn cũ kỹ, nhưng tiếng đàn thì réo rắt thanh bình một cách lạ
kỳ, khuôn mặt em bình yên như mặt hồ thu của một ngày không gió, của đóa
sen trắng nguyên sơ nhàn tản rung rinh với những làn gió mát trong veo.
Em đấy, em là tôi của những ngày xưa cũ. Tôi bây giờ thời gian vẽ lên
mặt phủ lên mắt nhiều giông bão của mùa đông. Lâu lắm tôi mới bắt gặp
một vẻ đẹp thanh bình đến thế từ em. tôi nấn ná, lấn cấn, xốn xang , tôi
yêu em như yêu chính mình của 18 năm về trước.
Miền bình yên như mây trôi hờ hững
Thu chưa đến sao mượt mà sóng mắt
Tiếng đàn em, ngạt thở gió rong chơi.
Nụ cười biếc, trong mầu huyền thoại
Nghiêng tóc mình, ta thả nắng pha lê.
Điểm cuối nào dỗ giấc ngủ thời gian
Để ta chẳng là em của hôm nay nữa
Đã cuối thu rồi bao giờ đông đến
Mang sắc thu muộn về nhuộm tím phố cong queo.
Hạ Ly
Ta
Kẻ lữ khách một chiều đến
muộn
Sóng mắt đầy cuộn khói trong
sương
Tiếng thở dài nằm cong trên
phím nhạc
Ủ hồn mình với những rong rêu.
Em
Nửa bài thơ ta đánh mất tự
lâuMiền bình yên như mây trôi hờ hững
Thu chưa đến sao mượt mà sóng mắt
Tiếng đàn em, ngạt thở gió rong chơi.
Có phải là em, đã từng có ở
trong ta
Của ngày xưa ta run rẩy nhận
bài thơ trao vộiNụ cười biếc, trong mầu huyền thoại
Nghiêng tóc mình, ta thả nắng pha lê.
Điểm cuối nào dỗ giấc ngủ thời gian
Để ta chẳng là em của hôm nay nữa
Đã cuối thu rồi bao giờ đông đến
Mang sắc thu muộn về nhuộm tím phố cong queo.
Hạ Ly
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét