Tôi
vẫn có một thói quen, mỗi buổi sáng thức dậy là nhìn ngay ra ngoài cửa
sổ xem hôm nay trời đất nắng hay mưa, giông bão hay bình lặng . Ngắm đất
trời chán chê tôi lại ước cuộc sống của mình hiện tại chỉ là một giấc
mơ của đêm hôm qua mà thôi. Nhưng có một ngày tôi xem một bức tranh mang
tên “ Mộng” đại ý rằng trong giấc mơ ta thấy mình giầu có thăng quan
tiến chức, thức dậy cảm giác là Tiếc sao giấc mơ đó không phải là thật. Rồi có một ngày ta lại nằm mơ thấy mình bênh tật, khổ ải trăm bề, thức dậy cảm giác Mừng vì ta vẫn là ta. Vậy nên thôi Kệ. Mộng
và Thực bạn đã từng trải qua chưa, còn tôi đã có những năm tháng quăng
quật với hai miền sáng- tối ấy , nên tôi hiểu giá trị của hai chữ bình
yên lớn lao biết chừng nào.
Ai
đó đi qua ngôi nhà ảo của tôi, nơi tôi nuôi dưỡng những ước mơ, niềm
tin và nơi tôi chia sẻ cuộc sống thực của mình, có lẽ bạn sẽ bảo tôi là
người sống mơ mộng đến hão huyền, nhưng bạn ạ! Điều tôi sợ nhất là cảm
xúc của mình bị chai sạn trước tất cả mọi thứ xung quanh, vì vậy nơi này
là nơi tôi nuôi dưỡng cảm xúc và sống thật nhất với cảm xúc của mình.
Nơi này là nơi tối nhất khuất nhất của tâm hồn tôi, nơi tôi có thể để
nỗi buồn niềm vui được bung ra và gió cuốn trôi. Bạn đã bao giờ gặp tôi ở
ngoài đời chưa, tôi cũng hờn giận, cũng lớn tiếng với ai đó, cũng thực
tế với những lo toan, cũng đầu bù tóc rối vỡi những ngày hạnh phúc chăm
lo cho con…. Bởi tôi cũng chỉ là một con người đang phải trải qua nhũng
khúc quanh co ngoằn ngèo, thăng trầm của cuộc sống, khác nhau ở chỗ mỗi
người đi qua khúc quanh co, thăng trầm ấy bằng cách nào mà thôi.
Mùa hè năm nay đến muộn hơn mọi năm, nhưng cái nóng thì vẫn không thôi thói cay nghiệt của mình, nắng nhảy thót thiêu đốt từng
con phố , hàng cây. Chiều thứ 6 vẫn là thói quen cũ, tôi lại bỏ sau
lưng những tiệc tùng, những tụ họp, những picnic ngoại ô hứa hẹn sẽ có
những bức ảnh đẹp với Nổ. Tôi nhao về với Bống, tắt điện thoại, tôi muốn
dành trọn vẹn những ngày cuối tuần bên Bống để nghe tiếng Bống cười, nghe Bống múa hát văng vẳng bên tai. Nghe Bống nũng nịu đòi đi bơi vì bạn
ấy vốn thích nghịch nước. Cuộc sống với tôi hiện tại có thể gọi là “
lững lờ” hay “ bình yên” đây, tôi thích có một ngày mình chỉ dùng “ bình
yên” khi nói đến nó vì cũng là im lìm nhưng “ bình yên” mang trong nó sự thanh bình như những tán cây ngoài khung cửa .
( Hạ Ly- Sắp hết tháng 5) 24-5-2010
Mẹ chỉ muốn bên Bống những ngày cuối tuần, với cảm giác " lững lờ" hay " bình yên" , thì mẹ vẫn HP với điều đó.
Vóc dáng " Kình ngư" phết nhỉMẹ Hạ Ly đầu bù tóc rối ,mặt mộc không váy ngắn váy dài khi ở nhà đấy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét