Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Cạn mùa


Tháng 12 đang đi qua, rừng rực với niềm hân hoan đốt cháy đến tận cùng. Đất trời rạo rực chuyển mùa, gió bâng khuâng trên từng gân lá xanh xao, biếc ngọt. Tôi vẫn dẫn con gái đi trên những con đường ấy, thấy bình yên như đang xích lại, mặn mà như hạt nắng xuyên qua ngoài khung cửa, tôi lại thẫn thờ tự hỏi có bao nhiêu mùa đông có nắng trôi qua trong đời? Chắc chắn là không nhiều, nó mới chỉ thực sự đến từ hôm nay, mang theo hơi ấm và xóa tan đi những lạnh lẽo muộn phiền của quá khứ. Nhưng tôi vẫn chợt nhận ra có những điều cố xóa cũng chẳng thể nào quên.
       Kí ức luôn biết chắt lọc và cất giấu những kỉ niệm mà chủ thể nâng niu. Với tôi, chưa có tháng nào lại nhiều những kỉ niệm như tháng 12, tháng tôi gặp và yêu anh, tháng tôi về nhà chồng, tháng của những mùa bão nổi nối tiếp nhau tưởng như kéo dài bất tận, chợt giật mình nhan sắc của một thời tuổi trẻ rơi rụng dần qua những vết chân chim phiền muộn, và ngày hôm nay tôi bâng khuâng một điều tiếc nuối không thể gọi thành tên…
       Sao tháng 12 này trôi nhanh đến thế, thời gian như bóng câu trôi nhanh qua cửa chẳng để lại điều gì ngoài những kí ức mầu tro. Tôi đã từng trôi qua những tháng 12 của phân vân giữa đi và ở, mông lung giữa những gã rẽ ,chông chênh với những tối không trăng…Trên con đường mù mịt ấy niềm tin cứ rơi rụng dần trên những lối đi. Tôi đã đi đến tận cùng của cười của khóc của yêu thương của oán hờn và tôi nhận ra điều gì mình cần cho cuộc sống hôm nay.
       Đã cạn một mùa trăng, mây che mờ những ánh sao yếu ớt không đủ tạo nên những quầng sáng vàng ửng nữa. Anh mời tôi đi ăn nhân kỉ niệm ngày cưới, tôi nhận hoa và quà nhưng đầu óc vẫn không thôi ám ảnh bởi cái vòi nước cứ tí tách chảy cả mấy tháng nay mà đôi khi tôi sơ ý đụng vào là nó sẽ rụng ra phun ướt hết người, chiếc bóng điện trong bếp cháy đã lâu khiến tôi luôn phải nấu ăn trong tối mò tối mịt. Kì lạ chưa, sao tôi chẳng thể gạt bỏ những điều tủn mủn ấy ra khỏi đầu để thưởng thức một bữa tối lãng mạn bên chồng, tôi vẫn hay viết những điều lãng mạn, lơ mơ lắm cơ mà, vậy tại sao những điều nhỏ mọn ấy lại tác động với tôi đến thế, hay tự trong tâm khảm mình tôi vẫn muốn sống một đời sống thật nhất. Tôi không muốn mình sống mãi với ý nghĩa nổi loạn ngông cuồng, không muốn mình mãi hoang hoải chênh chao với những đêm chờ trời sáng, chẳng muốn mình có đôi mắt u hoài ma mị , chẳng muốn mình lung linh huyền ảo trong những bức hình….Tôi chỉ muốn làm vợ anh, giản dị như mỗi buổi sáng thức giấc tôi lại nhìn thấy ánh mặt trời mọc ở đằng đông, như ngọn gió mùa thu ôm trọn chiếc lá vàng đang rơi mình thật khẽ…..Bởi cuối mùa này tôi thấy mình dường như đã già đi, tôi yêu những cuối mùa như thế này, một cuối mùa trôi qua êm đềm thanh bình như giọt sương đêm còn đọng lại trên chiếc lá non tơ …!
         Kí ức có thể làm ta sống hạnh phúc hơn hoặc hờn tủi hơn. Hi vọng may mắn sẽ mỉm cười với mình để tôi và đứa trẻ tròn năm tuổi này có những kí ức mãi là niềm hạnh phúc mà thôi!
          ( Hạ Ly- Tôi yêu những cuối mùa thanh bình như thế!)
NoenBống bị ốm, nên cả nhà chỉ ra được một quán gần nhà đón Noen thôi, Dù bị ốm cô nàng vẫn quậy cho mẹ mệt đứ đừ luôn đấy ạ!

Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét