Hãy là chiếc lá, để xanh đến tận cùng.
1. Đi đâu
để mẹ ở nhà
Gối nghiêng ai sửa chén trà ai dâng ?
Gối nghiêng ai sửa chén trà ai dâng ?
Lễ vu
lan, mùa lơ lửng trên nhánh cong nhánh gầy của những cây hoa sữa , không đủ nắng
để nồng nàn, không đủ heo may để tỏa hương ngào ngạt. Tôi ôm con, lời hát ru
mênh mông giữa chiều thu hoang hoải, chẳng tròn vẹn một lời. Đã bao lâu rồi con
chưa về thăm mẹ? Đủ lâu để qua hai mùa trăng mọc, mẹ than “ Nhớ 2 mẹ con lắm,
nhưng nhớ làm gì thì làm cũng đừng nhốt Bống trong nhà quá lâu con nhé!” . Tôi
vội tắt máy không muốn đầu dây bên kia nghe tiếng nấc nghẹn bên này. Mẹ ơi! Con
lại muốn mình bé lại để những nỗi đau, nối sợ hãi và hoang mang của hôm nay
được mẹ vỗ về và che chở. Con khát khao một chốn bình yên…!
2. Đói lòng ăn trái khổ qua
Nuốt vô sợ đắng, nhả ra bạn cười.
Nuốt vô sợ đắng, nhả ra bạn cười.
Tháng 8,
lá vẫn còn xanh hư hao đợi đến mùa trút lá. Vô số những chiếc lá xanh kia rồi
sẽ vàng và rời cành theo quy luật vốn thế, có chiếc lá tự rơi vào đâu thì rơi,
có chiếc lá được gió cuốn đi và được chọn cho mình nơi hạ cánh, đó là những cú
“ nhảy” ngoạn mục của những chiếc lá. Bạn hỏi nàng chọn cách “ rơi” hay cách
“nhảy”. Tôi không chọn cách nào cả, tôi sẽ xanh đến tận cùng rồi tan biến vào
cõi hư không.
Đêm
nay câu hát ru sao vẫn buồn mênh mang …!
3. Ầu ơ...
Bồng bống bồng bồng
Lớn lên con phải cố công học hành
Thứ nhất học đạo làm người
Con đừng lêu lổng kẻ cười người chê.
Lớn lên con phải cố công học hành
Thứ nhất học đạo làm người
Con đừng lêu lổng kẻ cười người chê.
Trước
mùa tựu trường thứ 2 của Bống .Trong tôi bỗng dấy lên những lo toan, trăn trở
riết róng về một tương lai xa cho con, tôi sẽ phải làm gì đây cho con có một
đôi cánh vững. Thế là tôi “ trầy trật” với những dự định, với những cố gắng
không mệt mỏi. Trái tim tôi tỉnh táo một cách tội nghiệp, không đủ cảm xúc để
ghép cho trọn vẹn một vần thơ, không đủ thời gian để nhìn những hạt thu rơi…!
Đêm nay tôi tự cho phép mình rơi vào vùng kí ức mênh
mông ấy để đọc cho Bống nghe “"Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng
nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ
niệm hoang mang của buổi tựu trường.... Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy
sương thu và gió lanh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài
và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi
thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay
đổi lớn: Hôm nay tôi đi học...” (Thanh Tịnh).
Bống
nhé, ta sẽ học được rất nhiều điều từ những yêu thương…!
( Hạ Ly- Mùa vội vàng trôi …)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét