Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

À ơi...!

14:30 4 thg 4 2012
                                       Photobucket

 Tôi vẫn thường ôm con gái hít hà cái mùi con trẻ trong những đêm khuya, rồi mỉm cười, bỗng thấy cuộc đời mình đẹp đẽ như một bài thơ, bởi tôi có một mầm xanh để chăm sóc, nâng niu, hi vọng và bầu bạn mỗi ngày. Tôi chợt quặn lòng khi nghĩ đến mẹ “ Liệu giờ này, mẹ đã ngủ chưa?”.
        Có câu nói rằng “ Nuôi con mới biết lòng cha mẹ”, tôi chẳng bao giờ hiểu hết được ý nghĩa của câu nói đó, bởi từ thủa lọt lòng tôi vẫn cứ vô tư nhận tình yêu của mẹ như vốn dĩ cây phải có lá, phải ra hoa và đâm trồi nảy lộc. Cho tới khi lần đầu tiên con tôi bị sốt và nôn trớ, tôi đã khóc nước mắt của tình thương được gạn ra từ lồng ngực khiến tôi nghĩ đến mẹ. Hẳn mẹ đã từng có những nỗi đau này với cả bầy con thơ trứng gà trứng vịt.
       Đêm mùa đông lạnh cóng, tôi ôm con trong bệnh viện nước mắt và nỗi đau quyện vào nhau buốt nhói, con bé bị bỏng phích nước ở chân khi bố con bé trông con để tôi đi tắm. Nỗi ân hận, day dứt cào xé tâm can người mẹ trong một thời gian thật dài, vết sẹo ấy chưa bao giờ khuất lấp trong tôi.
       Những lúc như thế, tôi nghĩ đến mẹ, nghĩ đến những giận hờn từ  khoảng cách và lối sống giữa hai thế hệ mang lại, khoảng cách ấy bỗng trở nên nhạt nhòa trong làn nước mắt hối hận của tôi. Tôi đã thực sự biết làm mẹ. Và tôi hiểu tại sao mỗi lần nhắc về những ngày xa xưa ấy  với từ “ Ngày xưa…” mà nước mắt mẹ tôi lưng chòng.
       Thế nên, nếu phải làm điều gì cho cha mẹ trước khi quá muộn, thì chúng ta đừng vội chần chừ, biết đâu ngày mai ta chẳng còn cơ hội nữa…!
       Thốt nhiên tôi muốn được hát ru câu “ À ơi, Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa. Miệng nhai cơm bún, lưỡi lừa cá xương”.

                (Hạ Ly- K  ạ, trong kinh phật có câu “ Tội lớn nhất của đời người là bất hiếu” ).

                                                                Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét