Chiều
nay mùa đã cạn khô, gió lao xao lùa những chiếc lá xà cừ già nua trên
phố, chợt nghe như thu, không, lá rụng trái mùa đấy. Ai đó bảo vì nó
rụng trái mùa nên nó có một nét đặc biệt rất riêng, không như tất cả
những cây khác cứ theo quy luật ồ ạt trút lá vào mùa thu, rồi trơ trụi
cho đến tận cùng mùa xuân, mới nảy trồi đâm lộc .
Hình như sắp có rét nàng Bân, lục lại bài thơ cũ, sao thương mùa trút lá trái mùa xưa cũ đến nôn nao...!
Em đơn độc ngồi dệt áo tầm gai
Đợi
rét nàng Bân cho ai về mặc áo
Anh
mải tìm lá diêu bông nơi chân trời xa lạ
Nắng lỡ làng ai mặc áo em đan?
Và xuân chết ơ hờ ngàn
dấu hỏi
Thương tháng ba chưa kịp sang sông
Rồi lặng lẽ sống
đời quạnh vắng
Sợ
đêm đông và những tối không trăngVì trót cùng ai vương niềm trăn trở.
Lá rụng trái mùa, lá rụng tháng ba!
Hạ Ly
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét