Trang
Nhãn
- Thơ (89)
- Thủ thỉ cùng con. (52)
- Bốn mùa yêu thương (31)
- Nơi em qua. (31)
- Một góc nhỏ và khuất (24)
- Hoài niệm (19)
- Truyện (11)
- Thương nhớ đồng quê (5)
- Thơ phổ nhạc (1)
Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012
Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012
Một ngày nắng!
Chưa bao giờ em thấy lòng mình bình yên như lúc này, mở một bản nhạc không lời, một ly nước cam và thoảng thoảng mùi hoa loa kèn phảng phất. Nắng ngoài trời dịu dàng mầu vàng óng như tơ đang cần mẫn se chỉ, khiến con ngõ nhỏ xấu xí của em bỗng chốc trở nên đẹp lạ lùng. Mùa hè đã chạm ngõ, em đành khép lại cửa mùa xuân…!
Sáng nay, tháng tư quyến rũ em bằng nắng ngọt, gió nồng, và sắc trắng nõn nà của hoa loa kèn ngập phố, hồn em chợt mềm như lụa. Em chọn cho mình một chiếc quần lụa mầu rêu, chiếc áo ôm mầu trắng, tóc bồng bềnh trong gió sớm, em thấy mình giống tia nắng nồng nàn nông nổi ngoài kia.
Đồng nghiệp nhắn tin, café nhé! Em nhận lời không một chút do dự, bởi hôm nay nắng đẹp đến thế kia mà. Em đến đồng nghiệp đưa cho em cuốn sách “ Luận về chữ Nhẫn”, em lật mấy trang đầu, lời văn nhuốm mầu kinh phật tựa như cuốn “ Đường xưa mây trắng” mà em đã kể cho anh nghe. Em ngước nhìn lên tán cây nép sát bên kia ngôi chùa cổ kính, thấy con nắng như chơi vơi lắm, chợt nghĩ sao em hay đọc những cuốn sách nhuốm mầu triết lý đến khô khan này, phải chăng đó là dấu hiệu của tuổi em đang trôi về bên kia con dốc của cuộc đời.
Cô bạn bảo em, cậu nên mua cuốn “ Người đàn bà tinh quái” đọc để sống nghệ thuật hơn với đời, bởi cậu đang sống quá ngu ngơ giữa dòng đời trong- đục. Em lần lữa mãi vẫn chưa mua, bởi nếu có đọc chắc gì em đã sống khác đi được phải không anh!
Quán café đã bớt đi sự ồn ã, nắng đang rưc rỡ tỏa ra những ảo ảnh đầy quyến rũ dưới lòng đường, trên những tán me xanh. Dại dột quá nắng ạ, sao cứ sống bản năng một cách đáng thương rồi lại mang trong lòng những vết xước quặn đau.
Đã đến lúc em phải đi làm, ngang qua một bàn ai đó nói khẽ “ đẹp quá”. Em biết mình không đẹp, em quê mùa với thăm thẳm mắt nâu trong bộ quần áo lụa Hà Đông cùng cuốn sách “ già cỗi”. Em trở nên lạ giữa chốn phố phường lao xao quần áo hàng hiệu và nước hoa sực nức. Có những lúc cái lạ và rất riêng ấy cũng có thể đẹp trong mắt người khác đấy anh nhỉ!
Em lại rời phố, đến chốn ấy, bình yên với tiếng thoi đưa…!
Tháng tư, khi nào cũng đẹp, không một vết xước nhạt nhòa vương lại, ngày ấy em sinh, Bà bảo, đốm lửa này sẽ bập bùng cháy suốt quanh năm…!
(Hạ Ly- Tháng tư, chợt hồn mềm như lụa)
Hoa của em, mẫu của em :DChủ Nhật, 15 tháng 4, 2012
Tháng tư.
Tháng tư, em mang nắng
Rải mật vàng ngõ cong
Lá trầu mày xanh mướt
Đợi cau ,thắm môi trầm.
Tháng tư, có buồn không
Mà nàng Kiều vẫn khóc?
Thổn thức từ kiếp trước
Kiếp này còn hoen mi.
Tháng tư, hoa khế rụng
Tím mắt người se tơ
Ngọn đèn khuya leo lét
Rơi một bóng,
rưng rưng…
Ơi à lục bình trôi
Giữa dòng một phận mỏng
Ơi à, này mắt ngọc
Buồn chi để
đêm rơi…!
Hạ Ly
Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012
Cho em một khoảng bình yên!
Cho em một khoảng trời bình yên nhé
Được không anh?
Êm êm gió
Thoang thoảng mùi cỏ dại
Những chiếc lá nôn nao lời từ tạ
Bóng đò sang ngơ ngẩn giữa ngàn không.
La đà gió, sao hoàng hôn tắt nắng?
Sóng nhẹ tênh, giữ lại ánh mắt thu
Tim vụng dại thừa ra vài nhịp nhớ.
Chiều chầm chậm trôi
Bóng nắng
Ơ hờ....!
Rêu giăng kín
Đá lặng thinh
Mây ngủ
Ảm đạm bóng cò, sương trắng tịch liêu
Ơ lộc nõn, buộc lời yêu vừa nhú
Bước chân ai chia ngả lối về.
Hạ Ly
Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012
Ngu Ngơ.
Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012
!
Tâm hồn u tịch. ( Chụp bởi mình)
Blog bên kia đã bị xóa, mình cũng không để đường link blog này bên kia, nơi này giờ chắc chỉ còn mình mình, sẽ tha hồ gào thét nếu thấy tuyệt vọng, khóc nếu thấy cô đơn..!
Ừ, mình ạ! nghỉ thế đủ rồi, ốm thế đủ rồi, buồn thế cũng đủ rồi. Mai mình lại đi làm, với nụ cười thiên sứ và đôi mắt chưa bao giờ ngừng long lanh, cùng mái tóc hiền lắm và nhẹ tênh với đời, như chả có buồn đau nào chạm tới được. Mình nhé!
Ngày mai, mình vẫn phải cười như thế với đời!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)