Chưa bao giờ em thấy lòng mình bình yên như lúc này, mở một bản nhạc không lời, một ly nước cam và thoảng thoảng mùi hoa loa kèn phảng phất. Nắng ngoài trời dịu dàng mầu vàng óng như tơ đang cần mẫn se chỉ, khiến con ngõ nhỏ xấu xí của em bỗng chốc trở nên đẹp lạ lùng. Mùa hè đã chạm ngõ, em đành khép lại cửa mùa xuân…!
Sáng nay, tháng tư quyến rũ em bằng nắng ngọt, gió nồng, và sắc trắng nõn nà của hoa loa kèn ngập phố, hồn em chợt mềm như lụa. Em chọn cho mình một chiếc quần lụa mầu rêu, chiếc áo ôm mầu trắng, tóc bồng bềnh trong gió sớm, em thấy mình giống tia nắng nồng nàn nông nổi ngoài kia.
Đồng nghiệp nhắn tin, café nhé! Em nhận lời không một chút do dự, bởi hôm nay nắng đẹp đến thế kia mà. Em đến đồng nghiệp đưa cho em cuốn sách “ Luận về chữ Nhẫn”, em lật mấy trang đầu, lời văn nhuốm mầu kinh phật tựa như cuốn “ Đường xưa mây trắng” mà em đã kể cho anh nghe. Em ngước nhìn lên tán cây nép sát bên kia ngôi chùa cổ kính, thấy con nắng như chơi vơi lắm, chợt nghĩ sao em hay đọc những cuốn sách nhuốm mầu triết lý đến khô khan này, phải chăng đó là dấu hiệu của tuổi em đang trôi về bên kia con dốc của cuộc đời.
Cô bạn bảo em, cậu nên mua cuốn “ Người đàn bà tinh quái” đọc để sống nghệ thuật hơn với đời, bởi cậu đang sống quá ngu ngơ giữa dòng đời trong- đục. Em lần lữa mãi vẫn chưa mua, bởi nếu có đọc chắc gì em đã sống khác đi được phải không anh!
Quán café đã bớt đi sự ồn ã, nắng đang rưc rỡ tỏa ra những ảo ảnh đầy quyến rũ dưới lòng đường, trên những tán me xanh. Dại dột quá nắng ạ, sao cứ sống bản năng một cách đáng thương rồi lại mang trong lòng những vết xước quặn đau.
Đã đến lúc em phải đi làm, ngang qua một bàn ai đó nói khẽ “ đẹp quá”. Em biết mình không đẹp, em quê mùa với thăm thẳm mắt nâu trong bộ quần áo lụa Hà Đông cùng cuốn sách “ già cỗi”. Em trở nên lạ giữa chốn phố phường lao xao quần áo hàng hiệu và nước hoa sực nức. Có những lúc cái lạ và rất riêng ấy cũng có thể đẹp trong mắt người khác đấy anh nhỉ!
Em lại rời phố, đến chốn ấy, bình yên với tiếng thoi đưa…!
Tháng tư, khi nào cũng đẹp, không một vết xước nhạt nhòa vương lại, ngày ấy em sinh, Bà bảo, đốm lửa này sẽ bập bùng cháy suốt quanh năm…!
(Hạ Ly- Tháng tư, chợt hồn mềm như lụa)
Hoa của em, mẫu của em :D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét