Lâu thật lâu mới có một ngày nắng vàng ửng như
quả gấc, bỏ lại phố, bỏ lại con ngõ nhỏ chật chội ẩm ướt, bỏ lại đằng sau
những bộn bề công việc, nhạt nhòa trăn trở. Mẹ con mình về nằm gọn trong vòng
tay của dẫy núi quê mình, nghe nắng thở, gió hát, nhánh sim già lầm rầm kể
chuyện, cây hoa lau trắng muốt đung đưa trong sắc hoàng hôn bàng bạc. Dịu dàng
thế, ơi nắng, ơi mây, ơi đất mẹ hiền hòa.
Con
ạ, ở một nơi mà không phải là quê hương của mẹ, mẹ chưa bao giờ thôi nỗi nhớ về
nơi hoang vắng này, nơi có dẫy núi mà thời thơ ấu, mẹ luôn ao ước được trèo lên
đỉnh của nó mà hét to những giấc mơ của thời con gái. lúc đó mẹ chẳng có thời gian để nghĩ quá nhiều
về người đàn ông mẹ sẽ lấy làm chồng, bởi ở đó tình yêu đã choáng ngợp cả bầu
trời.
Thương yêu, mai này con sẽ lớn, con sẽ vần vũ trong mớ hỗn tạp các giá
trị của cuộc sống hiện đại. Có thể con sẽ chẳng có đủ thời gian lẫn cảm xúc để
dành cho mình một phút được ngưng đọng ở nơi đây, nhưng mẹ vẫn mong con có một
lần nào đó sẽ ngoái lại và mỉm cười, nơi quê hương của mẹ ta đã có những phút
giây thảnh thơi như thế cùng gia đình và các em.
Bởi giá trị cảm xúc tuy nhỏ nhoi nhưng lại là
thứ khó nắm bắt nhất trong các giá trị đấy thương yêu ạ!
( Hạ Ly- Những ngày
con khôn lớn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét