Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Những người đàn bà viết cuộc đời mình trên giấy.

23:59 9 thg 1 2010
Photobucket
 
         " Đàn ông có thể coi văn chương như một thứ say mê, tạo kỳ đài. Còn đàn bà viết văn xưa nay phần nhiều là để trải lòng. Viết cho mình. Viết bằng thứ bản năng mách bảo thần thánh nhiều hơn là viết bằng trí khôn. Thế nên, đàn ông viết văn nhiều khi viết bằng cái thông minh lồng lộng, còn đàn bà thường viết bằng tình yêu".
                        ( Dương Bình Nguyên)
              Tôi đã từng đọc văn của những người đàn bà, thế giới quanh họ là tình yêu với đọng ứ những câu chữ sinh động với tràn đầy cảm xúc day dứt và khắc khoải...Họ viết thật đến nao lòng, bởi trong tình yêu mọi sự thêu dệt, dối trá đều rất dễ hiện hình. Những đớn đau hay những thăng hoa trong tình yêu là lý do họ cầm bút, họ chính là những người đàn bà viết cuộc đời mình trên giấy.
                Những người đàn bà viết văn thường đa đoan, phần nhiều là thua thiệt, những câu chữ cảm xúc thường cứ vận vào người, bởi vậy mới nói nhạy cảm quá đôi khi là khó nhọc. khó nhọc cho người và khó nhọc cho ta. Giá họ biết cách hời hợt lướt qua cuộc sống, đừng dừng lại và cảm nhận, thì có lẽ họ sẽ sống nhẹ nhàng hơn chăng. Đọc người đàn bà viết văn Xuân Quỳnh, ta thấy buông thõng những tiếng thở dài, những dự cảm hoang mang ngay cả khi họ đang được yêu nhất.
 Nói cùng Anh.
 Em biết đấy là điều đã cũ
 Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau

 Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
 Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui

Điều hôm nay ta nói, ngày mai
 Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
 Câu thơ đâu còn mãi ngày sau

Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí như màu xanh lá cỏ
 Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
 Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang

Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà

Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn

 Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh:
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự Người hơn
Photobucket
                Người đàn bà viết này đã thừa nhậy cảm để hiểu rằng không có tình yêu vĩnh cửu chỉ có những khoảnh khắc vĩnh cửu của tình yêu.
             Những người đàn bà viết văn thưòng viết lên chính cuộc đời của họ, những chuyện của họ thường nhuốm mầu u hoài mất mát, hôn nhân và chia cách, đến những chuyện vụn vặt hàng ngày, nhưng vẫn không thoát khỏi day dứt đến đớn đau quanh một chữ tình. Nhưng họ vẫn không thôi khao khát yêu và được yêu, họ dàn trải lòng mình trên giấy với cam chịu và u uất, ngổn ngang vò xé... nhưng câu chữ vẫn chất ngất niềm kiêu hãnh, niềm kiêu hãnh của những người đàn bà biết bầu bạn với chính mình.
             Những người đàn bà viết văn thường nặng tình, vì họ có tâm hồn và biết trau truốt tâm hồn, lòng vị tha, tính nhân văn, và lối tư duy sâu sắc và đàn ông vẫn biết " người đàn bà đẹp chỉ là bức tranh, người đàn bà có tâm hồn đẹp mới là cả kho báu". Nhưng đàn ông vẫn vừa sợ vừa mê họ, sợ vì tâm hồn họ đa cảm khó nắm bắt, mê vì những người đàn bà ấy thừa thông minh và đủ nhậy cảm để làm đàn ông mê mình.
             Tôi mê đắm những câu chữ như trầy trật trải lòng mình của Nguyễn Ngọc Tư với nỗi niềm day dứt muốn thay đổi trong " Gió lẻ", những cam chịu, long đong, hoang mang chao đảo trong "Nhà có ba chị em gái" của Nguyễn Thu Phương .Hay người đàn bà viết Vân Lam với " Đàn bà nhẹ dạ", Vân Lam viết như viết cho chính cuộc đời mình, Cách viết về phụ nữ của một người phụ nữ thật lạ “Năm 18 , em là một thiếu nữ nghiêm chỉnh - nghiêm chỉnh đến buồn cười. Cùng sự "nghiêm chỉnh" kia, em đã thề sẽ không bao giờ ngủ với bất kì ai ngoài người đàn ông em gọi là chồng. Và một khi em đã gọi là chồng, thì đó cũng sẽ là người đàn ông cuối cùng trong đời em. Năm 20, em gặp anh...em thành đàn bà...Năm 26, em gặp anh...em thành đàn bà có chồng...Năm 28, em gặp anh...em sắp thành đàn bà có chồng lần thứ hai...”.
              Những người đàn bà viết họ thường chịu nhiều thiệt thòi, thiệt thòi từ chính trong sự day dứt ,trăn trở, dằn vặt băn khoăn trong từng con chữ, nhưng họ vẫn bình thản sống, bình thản để yêu thương và bình thản chờ yêu thương trở lại. Họ chính là những người đàn bà biết bầu bạn với chính mình.
                      ( Hạ Ly)

3 nhận xét:

  1. Li Khách Ven Trờilúc 15:45 22 tháng 1, 2013

    "Người đàn bà viết này đã thừa nhậy cảm để hiểu rằng không có tình yêu vĩnh cửu chỉ có những khoảnh khắc vĩnh cửu của tình yêu."- Đúng thế em nhỉ, tình yêu luôn tồn tại, nhưng ko bao giờ có chuyện hai người mãi mãi yêu nhau!:D. Nhưng thật sự ko ngờ em viết có hồn và tâm trạng đến thế!

    Trả lờiXóa
  2. Có chứ, em vẫn tin có một tình yêu mãi mãi, nhưng có được điều đó còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố anh ạ. Cám ơn anh!

    Trả lờiXóa
  3. "Nhưng đàn ông vẫn vừa sợ vừa mê họ, sợ vì tâm hồn họ đa cảm khó nắm bắt, mê vì những người đàn bà ấy thừa thông minh và đủ nhậy cảm để làm đàn ông mê mình." - Tớ không sợ. Tớ chỉ mê thôi. Cười!
    Bức ảnh thứ 2- đẹp. Tớ xin tha về cất giữ ở nhà, để một lúc nào viết cái gì đó cho Ly thì tớ lấy làm minh họa nhé nhé...
    P/s: Bức 1 tớ... ứ thích. Vì Ly không cười. Tớ... "mê" nụ cười của Ly (nhưng mà sao tớ chảng thấy... sợ gì) Hơ hơ...
    Cỏ-

    Trả lờiXóa