Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Mùa khói.

09:38 21 thg 2 2010

Photobucket

TÔi biết nhược điểm của mùa đông
Nó dài vơ dài vẩn
Gió thổi tợ thằng rồ
Vặt trụi hang cây
Lá ngã- Giệ đường đôi
Sương bay lèm nhèm đại lộ
Ngang phố- tôi châm điếu thuốc cuối cùng
Ngực thở khói diêm sinh.
(Đại lộ khói-  Trần Dần)
       Đêm mùa đông thường dài, nhưng đêm mùa đông ở quê lại dài hơn, dài và buồn, dài vơ dài vẩn, dài lê thê lốc thốc. Nó khiến người ta không chịu nổi,nó làm người ta thấu nỗi cô đơn trống vắng, nỗi nhớ vì thế lại cồn cào, xuyên thấu. Ngoài trời sương vẫn vô tình gieo nặng hạt hơn, khói mây tan loãng vào đêm đặc quánh. Lòng chợt hỏi “ ta có ai để mà nhớ không”.
        Tiếng mẹ vọng từ trong buồng ra “ Con vào soạn quần áo cũ trong tủ đi”. Mẹ vẫn có một thói quen, ngày cuối cùng của năm, mẹ thường soạn lại quần áo cũ và cất đi, những chiếc áo ngày xưa khi chúng tôi còn bé tý , tới những chiếc áo của thời học sinh bạc mầu, những chiếc áo bong đen của ông của bà vẫn nguyên vẹn thơm mùi của quá khứ. Tôi bỗng nhớ đến những cái tết của ngày xưa, tết của Thạch Lam của anh em Sơn soạn những chiếc áo bông ấm áp.
      Tết xưa của tôi là mùa đông rét buốt , nước giếng khơi phủ một mầu sương lạnh, bà thường thở dài và bảo “ lại một mùa rét hại nữa rồi”. Mùa đông xưa của tôi là mùa khói, khói bay nghi ngút quẩn quanh trong nhà, tay bà và tay ông nhăn nheo, khô ráp tạo thành những rãnh đỏ, vì ông bà ngồi sưởi bên bếp lửa quá nhiều. Đêm tôi rúc vào bà, bà phủ hai cái chăn vẫn chưa đủ ấm, bà phủ thêm cái chiếu cói, tay bà lần lần trứng chấy trên đầu tôi và thủ thỉ chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa.
        Tết xưa của tôi là mùi thơm nhẹ dịu của nồi lá mùi vào chiều 30 tết, bà bảo “ tắm rửa tẩy uế cuối năm” của chậu nước rửa mặt vẫn bằng lá mùi và thêm chút quế vào sang mồng một tết bà bảo “ rửa mặt đầu năm để sua đuổi quỷ thần”.
        Tay tôi thọc sâu vào đáy tủ, chợt chạm nhẹ vào thứ gì mát rượi, tôi lôi lên, thì ra là chiếc áo dài ngày xưa, chiếc áo dài của thời thiếu nữ, của năm tôi 16 tuổi. Tôi bất giác áp chiếc áo vào mặt hít hà, lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, mùi con gái vẫn vương đây. Kí ức xưa chợt ùa vê, 17 năm đã qua thật rồi sao. “Đi ngủ sớm thôi con, sang mai còn đi tảo mộ” giọng của mẹ như đâu đó xa lắm vọng lại, tôi tần ngần treo chiếc áo dài vào tủ.
        Sáng 30 tết, rét ngọt ngào phủ kín con dốc nơi đầu ngõ, cả nhà sửa soạn đi tảo mộ cuối năm. Tôi bỗng muốn được một lần mặc lại chiếc áo dài của 17 năm về trước, ướm thử chiếc áo đã quá chật so với tôi, nhưng tôi vẫn muốn mặc nó đi tảo mộ. vì có thể đây là lần cuối tôi có thể mặc vừa chiếc áo dài này, sang năm tôi có thể đã trở thành người đàn bà đẫy đà với đầy đủ những thớ thịt thừa như quy luật vốn có của tự nhiên.
        Sáng 30 tết nơi quê nhà không có nắng, tôi mặc chiếc áo dài của thời thiếu nữ, đi trong bạt ngàn sương trắng và gió sớm, trong khói lan tỏa của rác bãi đồi nhà ai đang cháy. Tôi như thấy mình đang đi trong tết xưa, mùa đông xưa, mùa của khói.
               ( Hạ Ly- Mùa khói)
         


Photobucket

Photobucket
Photobucket


Photobucket
Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét