Làng của tôi đẹp tựa bức tranh thêu
Dưới nắng mai vàng cánh đồng như trải mật
Quyện lẫn tiếng sáo diều câu đồng dao bịn rịn
Thấp thoáng đầu hè tiếng võng mẹ à ơi!
Làng của tôi trầm mặc một dòng thiêng
Nước giếng Hàng bao đời tưới lên mình nhan sắc
Này mắt biếc, này lưng ong tóc xõa
Khóe miệng em cười ngơ ngẩn hồn tôi.
Làng của tôi, áo nâu bạc mồ hôi
Của người mẹ, người chị, người em bé nhỏ
Bình minh tảo tần trên cánh đồng ruộng cạn
Đêm chong đèn lướt phím khung thêu.
Làng của tôi, rải trắng mù sương
Cong mái đình, cây đa chú Cuội nằm ghẹo nguyệt
Phảng phất tiếng phách, tùng, lục lạc
Cõi mơ hồ tuyết tuyết cái chi chi.
Làng của tôi, em có theo về?
Lượm lá đa, hong rơm ngày vụ gặt
Cùng mẹ đảo nong kén tằm mượt nắng
Bất tận mùa vàng, ta dệt một yêu thương.
Hạ Ly
( P/s: Thơ tớ làm theo đơn đặt hàng của chi bộ phụ nữ quê tớ:D)
Hạ Ly
( P/s: Thơ tớ làm theo đơn đặt hàng của chi bộ phụ nữ quê tớ:D)
Có lẽ trong vô vàn bài thơ của Hạ Ly thì lần đầu tiên mới có một bài thơ giá trị. Nghĩa là còn qui ra thành tiền được Ly nhỉ! Hi vọng Ly có nhiều bài như thế này nữa, đặng có tiền mà phục vụ thú vui...làm thơ :D
Trả lờiXóaÀ chả là thế này bạn ạ, tớ yêu quê tớ nên hay về tham gia các thể loại phong trào với mọi người, khi biết tớ có tính lơ đãng nên mọi người giao nhiệm vụ cho tớ viết bài thơ để đọc trong hội văn nghệ xã ấy mà. Còn chuyện giá trị của thơ không phụ thuộc vào có tiền hay không có tiền như cách bạn đang nhìn mà còn tùy vào sự cảm nhận của mỗi người, kiểu như " Em như giếng nước giữa đàng, người khôn rửa mặt, người phàm rửa chân" bạn Phố Hoang ạ!
Xóa