Thời thiếu nữ
Mưa Thu thật lạ lúc thì hồ hởi ào ạt như cô gái mới lần đầu biết yêu, lúc thì êm ái khao khát, day dứt như người đàn bà lần đầu tiên biết ngoại tình. Tôi ngồi một mình ở quán cafe trong cái thị xã bé tý tẹo mới lên thành phố, lần đầu tiên tôi không gọi cho mình một cốc nước cam như thường lệ mà gọi một ly đen đá , tôi muốn nếm vị đắng chát của thứ nước đen đen này, vị đắng mà ai cũng đôi ba lần phải uống.
Ngoài khung cửa ,gió nhẹ bẫng lướt qua hàng liễu rũ bên hồ, từng chiếc lá vàng nâu lả mình cùng những hạt mưa li ti. Tôi bỗng nhớ đến Hoàng, người con trai đầu tiên đã đem lòng yêu tôi, Hoàng cũng ra đi vào một ngày mưa thu như thế.
Hoàng hơn tôi 3 tuổi, là người Hà Nội nhà ở gần chợ Bưởi nhưng bố mẹ Hoàng mua một căn nhà ở gần quê tôi để cuối tuần về nghỉ, nên cuối tuần nào Hoàng cũng có mặt ở quê. Hoàng có đôi mắt đen láy như con gái, sống mũi thẳng nước da ngăm đen và đặc biệt Hoàng có nụ cười rất đẹp, vì vậy Hoàng luôn được sự quý mến đặc biệt từ các cô gái ở quê tôi , Hoàng luôn là đề tài nóng hổi để các cô bình luận. Có những cô gái đã là cô giáo hẳn hoi rồi mà vẫn cứ cuối tuần Hoàng về là đến tận nhà chăm sóc, thậm chí còn ngủ lại nhà Hoàng, rồi ghen tuông nhau lộn xộn cả lên . Tôi biết được chuyện đó bởi nhà anh trai tôi ngay sát nhà Hoàng, anh tôi mở một xưởng thợ mộc, nên cứ khoảng 2 ngày là mẹ lại phân công ai đó mang thức ăn vào cho thợ. Tôi ít gặp Hoàng vì tôi học trọ xa nhà 15 cây số chỉ cuối tuần tôi mới về, và hôm đó là cuối tuần mẹ bảo tôi mang gạo vào cho thợ. Tôi dắt đứa cháu con của anh trai ra vườn chơi, vườn nhà anh không có gì vì không gian để cưa, xẻ chiếm hết, còn vườn nhà Hoàng rộng rãi và mát rượi, hoa trái xum xuê, tôi mê mải ngắm những giỏ Phong lan đủ mầu sắc, hoa mẫu đơn, hoa trà....và dàn thiên lý thơm mát, những cây Roi, cây Khế lúc lửu quả. Hoàng đi ra bất chợt nhìn thấy tôi đang đắm đuối, tôi ngật đầu chào Hoàng rồi vào trong nhà. Một lúc sau tôi thấy Hoàng mang rất nhiều hoa trái ở vườn nhà sang mời mấy anh em ăn, anh tôi và đám thợ ngạc nhiên vô cùng, vì bình thưòng Hoàng là người lạnh lùng ít nói. Mọi người quay sang nhìn tôi đầy trêu trọc, tôi xấu hổ bỏ về, nghe lòng mình vương vít.
Tôi cũng quên nhanh chuyện đó vì dạo đó tôi mới có 16 tuổi, cơ thể còn chưa phát triển hết, tôi gầy gò và chả có gì đặc biệt ngoại trừ nụ cười trong vắt, đến mua cho mình một bộ quần áo đẹp tôi cũng chưa biết mua nói gì đến chuyện yêu đưong cơ chứ. Nhưng Hoàng thì ngược lại, kể từ hôm đó Hoàng không để bất cứ một cô gái nào bén mảng đến nhà mình, và cắt đứt hoàn toàn với họ, Hoàng thân với anh tôi và ra nhà tôi thường xuyên hơn, thậm chí bố mẹ và các em tôi coi Hoàng như người thân trong nhà . Hoàng chuyển hẳn về quê ở, Hoàng mượn nhà tôi để mời thầy là Võ sư Nguyễn Ngọc Hải môm phái Lâm Sơn Động về dậy võ cho Hoàng cùng những người bạn của Hoàng và các anh tôi. Trong số những người bạn của Hòang có Đông chàng trai hơn tôi hai tuổi có vẻ đẹp của những chàng cầu thủ Ý cũng đem lòng yêu tôi . Cứ khi nào Đông ra nhà tôi chơi là y như rằng chỉ 15 phút sau là Hòang lại xuất hiện, hai chàng cứ quay nhau như chong chóng trước mặt tôi, rồi đến đỉnh điểm Đông đã lôi Hoàng đi uống rượu và hỏi.
- Chúng ta không ngáng chân nhau nữa, tao với mày ,Ai sẽ là người rút lui?
- Hãy để thời gian trả lời- Hoàng bình tĩnh .
Tôi nghe mọi người kể lại tôi mỉm cuời và nghĩ lạ nhỉ sao không ai hỏi tôi chọn ai? Tôi không chọn ai, vì tôi qúa nhỏ tuổi để cảm nhận thế nào là tình yêu, và tôi không có thời gian để nghĩ tới điều đó, tôi còn phải học, tôi có những ước mơ riêng của mình.
Một năm trôi qua ,tôi học hết lớp 10, lớp học võ đã giải tán, vì thầy Hải phải chuyên tâm vào tập luyện. Làng tôi xuất hiện Thúy, Thúy là con bà cô ruột tôi ,nhà Thúy nghèo lắm bố Thúy mất sớm một nách mẹ Thúy phải nuôi 7 đứa con trứng gà trứng vịt nheo nhóc, thương lắm. Vì vậy anh em Thúy đều nghỉ học sớm để đi làm giúp mẹ, Thúy được người ta giới thiệu ra Hà Nội bán vàng kiêm giúp việc nhà cho một cô trong họ, rồi cô vợ ghen tuông Thúy với chồng mình thế nào đó mà Thúy bỏ về. Thúy về hôm trước hôm sau nhà Thúy đã dập dìu các chàng trai làng và lân cận đến chơi.
Thúy đẹp cái đẹp của đứa con gái lam lũ hoang dại đựơc ăn trắng mặc trơn giờ lột xác. Nứoc da Thúy trắng ngần, mặt trái xoan, đôi mắt đen lúng liếng, khuôn miệng hoa cau , ngực nở, hông rộng mỗi bước Thúy đi đung đưa mời gọi. Mà Thúy lại chẳng che giấu vẻ đẹp của mình Thúy nhiễm thành thị quá nhanh, Thúy thường mặc chiếc quần soóc bò ngắn tũn tỡn để lộ cặp chân trần mượt như nhung, và chiếc áo hai dây ôm sát khuôn ngực nảy nở đến ghẹt thở, Thúy như một nàng công chúa ngồi trong túp lều tranh vậy. Các chàng trai điên cuồng vì Thúy, trong đó có Đông, Đông ít tới nhà tôi và năng lui tới nhà Thúy, Chỉ có Hòang vẫn lặng lẽ bên tôi đến mê muội, đứng trước tôi Hòang vẫn run bắn lên, và chưa một lần ngỏ lời yêu tôi, tôi nhớ những đêm mùa đông rét ngọt tôi và Hòang ngồi bên bếp lửa đỏ rực than hồng với những củ khoai mới được vùi trong bếp, những chiều mùa hè nắng như chảy lửa tôi thì hì hụi với nồi cơm sôi bên bếp rơm mới thơm nồng , mặt lem nhem mồ hôi và than bụi, còn Hòang cứ lặng lẽ bên cạnh nhặt rau, những hôm mưa bão Hòang mang áo mưa đến trường mà không dám nhìn vào mắt tôi.
Và sự đời thật lạ sự hờ hững của Hoàng lại là thỏi nam châm hút Thúy, Thúy bỏ hết các chàng trai và Đông để lao đến bên Hoàng như con thiêu thân, Hoàng thì lẩn trốn, cuộc rượt đuổi của bốn người chúng tôi cứ vòng quanh thế. Rồi một hôm Thúy đã hỏi thẳng Hoàng dưói góc sân rụng đầy hoa xoan tím.
- Vì sao anh không yêu em?
- Vì anh yêu Hạ- Hoàng lơ đãng
- Chị ấy có gì hơn em ?- Mặt Thúy đỏ lên vì tức giận
-Anh chưa bao giờ so sánh nên anh không biết em hơn Hạ điều gì, anh chỉ cảm thấy rằng anh yêu cô ấy vô cùng, anh không thể sống mà không có cô ấy- Hoàng nói những điều mà Hoàng chưa bao giờ dám nói với tôi- em hãy yêu Đông đi, cậu ấy là người tốt.
- Được rồi nếu anh muốn vậy thì em sẽ yêu Đông, anh sẽ được toại nguyện- Thúy khóc chạy vụt đi.
Hoàng lại trở về bên tôi lặng lẽ, Hoàng học cách trồng cây xanh cây, cảnh ngay tại vườn nhà, Hoàng như một người nông dân thực thụ cũng đi gặt lúa cùng chị tôi, lên đồi nhổ cỏ sắn cùng tôi và mẹ, đi thu mua cây xanh, cây cảnh trong rừng núi cùng các anh tôi....Chỉ để chờ tôi . Hòang ít về Hà Nội đến nỗi mẹ và các anh chị của Hòang đã vào tận nhà tôi để tìm Hòang và gặp mặt tôi xem tôi như thế nào mà lôi cuốn Hòang đến thế. Còn hàng xóm láng giềng thì cứ gặp tôi đâu là trêu chọc , còn tôi đi học có vô tình ngồi sau xe của bạn trai nào đó là về sẽ bị bố mẹ chủi cho tới tấp, với tất cả trong gia đình tôi Hoàng là nhất. Thậm chí khi tôi tham gia thi học sinh thanh lịch ở trường hay tôi múa hát văn nghệ đều có Hoàng theo sát. Tôi bắt đầu thấy mình ngột ngạt trong thứ tình cảm của Hoàng, tôi mới 17 tuổi tôi có sự tự do riêng của mình tôi còn có đoàn có đội có bè bạn ở lớp, tôi lại là người phụ trách văn nghệ, tôi múa đẹp nhất trường với những bài " một bông hoa trắng" và " hoa đẹp chămpa" mê ly và huyền ảo.
Và khi cảm thấy ngột ngạt trong cái gì đó, là lúc người ta muốn thoát ra, tôi muốn thoát ra khỏi cái tình cảm khăng khít chật chội ấy của Hoàng. Tôi bắt đầu tỏ ra lạnh lùng với Hoàng, và đôi khi do tính trẻ con tôi còn nói những lời làm tổn thương đến Hoàng. những lúc đó Hoàng chỉ buồn lặng và nhắn với chị gái tôi rằng:
- Chị bảo Hạ đừng hắt hủi em, em sẽ đợi Hạ học xong cấp 3, nếu Hạ vẫn không đồng ý thì em sẽ đi!
Thắm thoắt tôi đã vào cuối kỳ của năm lớp 12, tôi không có đủ thời gian để ý đến những chuyện khác nữa và càng ngày tôi càng lộ rõ khát vọng của mình là đi học để không phải lấy chồng. rồi cũng vào một ngày đầu thu, Hoàng đến và thông báo:
- Hai bác ạ khoảng 2 tháng nữa cháu sẽ sang Đức cùng gia đình cháu bên đó, cháu đi sớm hơn vì .........cháu sợ câu trả lời của Hạ.
Bố mẹ tôi thở vắn than dài, tôi thấy mình chẳng có cảm giác gì vì mơ ứơc của tôi còn đang ở phía trước.
Ngày chia tay mưa thu lất phất bay, liên hoan cùng hội bạn xong Hoàng đưa tôi về, tới cổng chúng tôi nán lại một lúc Hòang líu da líu díu định cầm tay tôi rồi lại thôi, chúng tôi cứ đứng yên lặng thế một lúc lâu .
- Thôi Hòang đi nhé, Chúc Hoàng thành đạt và bình yên!- Tôi phá vỡ sự im lặng.
- Hạ ở nhà cố gắng học hành tôt , ba năm Hoàng sẽ về!- Hoàng như cố kìm nén điều gì đó.
Tuần đầu tiên vắng Hoàng tôi cảm thấy mình thật thoải mái, tuần thứ hai tôi hơi hụt hẫng, tuần thứ ba tôi bắt đầu nhớ Hoàng thật sự. tôi điên cuồng với sự trống trải , tôi đã quen có Hoàng những chiều nắng thu vàng ruộm tôi và Hoàng cùng nhặt sắn khô hong trên đồi, những chiều cuối năm Hoàng mang hoa tết đến tặng, những mùa đông lạnh cóng tôi và Hoàng đi hái lá khúc về cho mẹ làm bánh ....còn Hoàng từ dạo đi đến nay Hoàng không một dòng thư hay một lòi nhắn nhủ Hoàng vẫn viết thư cho bạn bè ở đây, nhưng không hề viết cho tôi Hoàng mặc kệ tôi với hàng đêm vật vã trên những trang nhật ký thẫm đẫm nước mắt tôi nhận ra mình yêu Hoàng quá rồi, tôi mới thấm thía câu lúc có trong tay thì không biết gìn giữ , chỉ khi mất đi rồi mới thấy quý trọng . Tôi đã đợi Hoàng ba năm với bao nứoc mắt nhớ nhung sầu muộn, địa chỉ của Hoàng chỉ cách tôi có ba cây số tôi có thể vào Miếu Môn và hỏi những người bạn của Hoàng về địa chỉ của cậu ấy, nhưng tôi đã không làm thế , tôi đã không đủ can đảm để thú nhận với Hoàng là tôi yêu cậu ấy biết chừng nào.
Thu đi thu đến thắm thoắt đã 15 năm, thời gian trôi qua như sợi chỉ chui vào lỗ kim rồi kéo tuột, mọi người giờ đã mỗi người một phận, thầy Hải đã rất thành đạt trên con đường võ thuật, những người bạn của Hoàng đôi khi tôi vẫn thấy biểu diễn cùng thầy trên tivi. Chỉ có Hoàng là tôi chưa bao giờ gặp lại, có thể Hoàng đang trừng phạt tôi hoặc Hoàng cố quên tôi đi như một quá khứ buồn. Nhưng thẳm sâu trong tôi vẫn luôn ao ước có một ngày gặp lại Hoàng để nói " Hoàng đã lấy đi quá nhiều nước mắt của tôi".
( Hạ Ly - viết cho người)
Ảnh chụp tại khuôn viên trường đại học Seoul tháng 10 năm 2008.
À mà này, tui thích cô áo dài nhạt màu, bên phải ảnh. Thích lắm. Bạn em đấy à? he he
Kinh thật, tí nữa em là..