Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Đi qua mùa hạ.



00:41 19 thg 6 2010




Đôi khi thấy mình mệt mỏi, tôi lại muốn được về quê mẹ, nơi trú ngụ với nhiều kỉ niệm và hơi ấm, nơi buổi tối trước khoảng sân yên ả , gia đình tôi quầy quần vui đùa trong mùi dạ hương thoang thoảng quanh đây. Nơi ánh trăng bàng bạc phủ kín mờ một khoảng tối sau vườn .

Dạo gần đây, tôi lại thấy mình biết hoài cổ, tôi giấu quê hương mình ở nơi nào đó xa lắm. Nơi tháng giêng hoa gạo phủ kín dọc bờ sông Đáy, nơi tháng sáu con nắng cháy bỏng xé toang những bụi hoa dại ven đường, nơi tháng tám với những cơn mưa đổ trắng trời cuốn trôi đi những thửa lúa đang sắp vào vụ gặt, lại nghe đâu đó vẳng vẳng tiếng ru buồn trên con nước mênh mông.

Tháng sáu, trăng lại về lấp loáng ngọn tre, xuyên xuống bụi trúc, nằm vắt vẻo trên nhánh cong, nhánh gầy của cây đa cổ thụ đầu làng. Tôi lại nghe mẹ thở dài, vậy là đã hết nửa năm.

Đôi khi tôi hay đọc lại quyển “ Thời xa vắng” của Lê Lựu. Tôi bắt gặp dáng dấp của Bà- Mẹ- Bố, của một thời gian nan khó nhọc, họ cứ phải sống lầm lụi với những giàng buộc truyền thống từ đời này sang đời khác mà chẳng bao giờ thấy một lời than thở hay kêu gào, buồn chán hay buông thả…Chính vì vậy mà họ trỏ thành bơ vơ lạc lõng trong chính tiềm thức của con cháu mình, những kẻ mà luôn có những thứ đi kèm như đã trở thành quy luật Tiền- Tình. Thành công- Thủ đoạn.

Đôi khi tôi hay nghiền ngẫm những truyện ngắn của Nguyễn Gia Thiều, thấy mùi quê dâng đầy trong lồng ngực. Thấy khoảng sân đã mất xưa lại hiện về, lại thấy dáng bà nội còng lưng cào lúa, dáng ông nội ngồi quay những củ sắn tươi cho kịp con nắng mới. Có đứa con gái 7 tuổi tóc cháy nắng ngồi đưa từng củ sắn cho ông. Khoảng sân ấy tôi vẫn hàng đêm nằm trên chiếc trõng tre nghe bà kể chuyện , Trăng vẫn về, ngập tràn cả miền kí ức, Lại nghe vẳng vẳng câu thơ bà đọc:

"Có một khuya đi về phía không đèn
Nằm thanh thản gối lên trăng mà ngủ
Khát uống hương thơm, tim phập phồng nghe trăng thở…”

Kí ức ơi, sẽ chẳng bao giờ phôi phai.

Kí ức về nơi ấy vẫn giữ cho tôi nguyên vẹn về một mái nhà, một người người cha, người mẹ, về tình nghĩa anh chị em. Nơi tôi đã một lần từ bỏ để đi tìm chân trời mới cho riêng mình, lỡ có khi nào tôi lạc bước, thì miền quê ấy sẽ là ngọn đèn giúp tôi tìm đường sáng để đi.

( Hạ Ly - Ru mình đi nhé)

         

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét