Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Chuyện bà kể.

20:49 16 thg 3 2010
                                 
  

 Trống vắng là khi lạc giữa đám đông

Thiên hạ xôn xao nói cười vui vẻ

Chỉ mình ta nghe trong sâu thẳm

Có nỗi cô đơn chầm chậm kéo về.
(ST)


Sáng nay gió lạnh lại về làm run rẩy những cành lộc đã trổ lá xanh rì, năm nào cũng vậy cứ đến ngày giỗ Bà là trời trở lạnh. Vậy là đã 15 năm bà đi xa nhưng trong kí ức của tôi hình ảnh của Bà vẫn còn nguyên vẹn, nguyên vẹn với dáng bà tần tảo, nguyên vẹn với nụ cừoi móm mém, nguyên vẹn với những câu chuyện cổ tích hang đêm.

Xưa kia bà kể trong truyện thần thoại Hy Lạp có một chàng hoàng tử vô cùng đẹp trai, chàng được thần Rớt và Helen rất mực yêu thương, các cô gái đắm say, còn các chàng trai ngưỡng mộ. Nhưng chàng vẫn luôn cảm thấy minhg trống vắng, long không vui. Và chàng quyết định tìm kiếm một người có thể mang lại niềm vui cho mình. Chàng đi mãi hết vùng đồi núi rồi thảo nguyên bao la mà vẫn không tìm thấy người đó. Rồi một hôm chàng đến một cái hồ rộng và soi bóng mình xuống nươc, chàng chợt reo lên khi thấy bong mình dứoi nước. Chàng đi, chàng nói, chàng cười cái bong đều làm theo, chàng bảo tôi đã tìm thấy bạn rồi và chàng nhảy xuống nước với bạn. Nước đã cuốn chàng đi vào cõi vĩnh hằng.

Kể xong bà vuốt tóc tôi và nói, cháu gái của bà chàng trai ấy đã chết trong cô đơn mặc dù chàng nghĩ mình đã hết cô đơn. Cái chàng tìm đấy chính là ảo vọng xa vời , không có thật .Và kết quả thật là đau đớn . Nên bông hoa ly bé nhỏ của bà hãy biết đứng dậy trong chính nỗi đau, hãy cứ để yếu đuối được bung ra nếu muốn, rồi gió sẽ cuốn đi, và đôi khi ta lại tìm được sức mạnh trong chính cái yếu đuối đó. Cháu hãy cứ khóc nếu cháu thấy đau, nhưng phải biết mỉm cười khi nước mắt đã khô. Làm con người ai không từng trải qua những hỉ nộ ái ố. Có những người luôn vui tươi và bình yên mỗi ngày, không phải vì họ không có nỗi buồn mà là vì họ nhìn ra xung quanh rồi nhìn lại chĩnh mình để vượt lên những khổ đâu đó mà sống cho vui vẻ.

Cháu gái của bà, cháu hãy cứ sống theo cảm xúc của mình, hay có thể rên rỉ với những nỗi đau, nhưng cháu không bao giờ được thôi hi vọng, hi vọng sẽ làm bong hoa ly của bà luôn rạng ngời như giọt sưong buổi sớm mai. Cháu có thể đau khổ với những mất mát, bức bối với nỗi cô đơn, thậm chí căm hận với những lọc lừa, nhưng cháu hãy nhớ đừng bao giờ hết yêu thương. Yêu thương sẽ làm bong hoa ly của bà có hồn hơn bất cứ loài hoa nào khác.

Hôm nay thắp nén nhang tưởng nhớ người Bà than yêu trong cái rét tháng ba đượm nồng thương nhớ. Thấy văng vẳng đâu đó câu truyện xưa bà kể bỗng tôi lại muốn viết, viết để lòng không bức bối, viết để lòng thôi phải cô đơn, viết để lòng tôi thôi nhung nhớ… viết để lại thấy mình vẫn biết yêu thương.

( Hạ Ly- Đó cũng là điều mẹ muỗn nói với con gái, hãy biết mình cười trong chính nỗi đau con nhé)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét