Hai ngày đi đám cứới ở Hải Phòng tôi
tràn ngập niềm vui, 5h chiều thứ bẩy tôi mới về tới nhà, lòng bỗng nhớ
con đến cồn cào, chắc cã này con đang ngồi cuối hiên nhà ngóng mẹ. Tôi
vội vã lấy xe vội vã phóng về nhà với con mặc cho con đường 32 tràn ngập
bụi và ổ gà, mặc cho sương giăng trắng xóa trộn lẫn với khói xe làm mờ
mắt, trước mắt tôi chỉ là khuôn mặt con đang thẫn thờ mong mẹ về từ
chiều hôm qua, rồi sự chờ đợi lan cả sang chiều nay.
Tiếng xe phanh gấp ngoài ngõ, con chạy ra
ánh mắt con bừng sáng nhưng giọng đầy trách móc " Sao mẹ về muộn vậy"
Tôi vội dựng xe sà vào ôm hít hà cái mùi thơm vẫn vương mùi sữa quen
thuộc " Mẹ xin lỗi ! Mẹ phải đi đám cưới xa lắm". Bố chồng tôi rạng rỡ "
sao về muộn thế con, đi đám cưới xa thế có mệt lắm không" , Tiếng Mẹ
chồng từ trong bếp vọng ra " Bây giờ mới về cơ đấy, rửa mặt mũi chân tay
rồi vào ăn cơm thôi con". Tôi sà vào bếp nhón miếng đậu phụ thơm nức mẹ
rán ròn nhai ngấu nghiến " con đói quá mẹ ạ". Mâm cơm nghi ngút khói
được dọn ra vừa ăn mẹ vừa thông báo " Hôm qua mẹ đi họp phụ huynh cho
Bống, cô giáo khen Bống ngoan lắm, cân được 18kg rồi nhé" " Vậy hả mẹ-
Tôi quay sang Bống- Mẹ tự hào về con lắm, tình yêu của mẹ ạ" , Bống toét
miệng cười sà vào lòng tôi. Ngoài hiên gió mùa đông đã ngừng thổi tự
bao giờ, chỉ còn lại lảng bảng những hạt sương chiều buông lửng.
Buổi tối ven đô rét ngọt, cái rét căm căm
len lỏi vào từng kẽ ngón chân lạnh buốt. Bống nằm kê đầu vào tay tôi
nghe tôi đọc chuyện cổ tích, Nghe xong câu truyện " Một người mẹ" đẫ đi
tìm thần chết để đòi lại đứa con, Bống ngáp một cái thật dài, xa xa
tiếng gà nhà ai nhảy ổ nghe quang quác. Tôi bỏ quyển truyện cất tiếng à
ơi " à ơi ai về chợ huyện Thanh đa, hỏi thăm cô Tú đánh vần được chưa,
Cô học năm ngoái rồi lại năm kia, đến nay cô Tú vẫn chưa biết gì" lời ru
chưa hết Bống đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Tôi nghe tiếng lạo xạo sao thuốc bắc,
tôi nhổm dậy xuống dưới nhà, thấy bố đang cặm cụi bên chảo thuốc viên,
tôi hỏi " Muộn rồi Bố đi ngủ thôi, sáng mai lại sao tiếp ạ". Bố bảo "
Dạo này thấy mẹ Hạ gầy và xanh sao quá, bố làm ít thuốc bổ được cô lại
thành viên, cứ đút vào túi mang đến cơ quan ăn bất kể lúc nào cũng được,
như thế tiện hơn". Mắt tôi cay xè, nói chống chế " Con sợ đắng lắm mà" .
" Bố sẽ làm ngọt như kẹo để mẹ Hạ ăn được dễ hơn " . Tiếng mẹ trở mình "
Bệnh từ cái tâm mình ra , thuốc chỉ bổ trợ phần nào thôi, con phải cố
gắng đừng nghĩ ngợi nhiều", " vâng ạ". Tôi ra hiên nhà gió thốc từ đê
vào buốt lạnh, tôi vội vã vào nhà trùm chăn kín mặt rúc rúc vào con gái
tìm hơi ấm.
Thuốc bắc của bố
Sáng chủ nhật 8h Bống gọi " Mẹ ơi!
Trên cây nhãn có chú chim cứ ríu rít kìa" Tôi mở mắt nắng mùa đông ngập
tràn khung cửa sổ, cây nhãn cổ thụ che phủ ngôi miếu nhỏ không còn hoang
lạnh nữa, chú chim sâu lách tách tìm mồi , tôi thì thầm vào tai Bống "
Chú chim ấy đang bảo, ê ê bạn Bống ngủ nướng kìa" . Bống cong môi "
Không phải, chú chim ấy bảo hai mẹ con ngủ nướng kìa chứ" , tôi thọc tay
vào cù léc Bống, tiếng cười của hai mẹ con làm chú chim sâu giật mình
ngơ ngác.
Cả nhà ăn sáng xong mẹ bảo " Mẹ với Bống
ra Đình xem hát chèo tầu, con ở nhà nấu cơm cho bố ăn trước đi, chắc mẹ
sẽ về muộn. Hến và rau cần rau răm mẹ để ngoài vại nước, bố thích ăn
món đấy nhất, chỉ cuối tuần về con mới biết cách nấu cho bố ăn". Tôi
quýet dọn nhà cửa song rồi ngồi vẩn vơ nhìn ra khung cửa thầm nghĩ tới
lời hẹn của buổi offline sáng nay, đáng lẽ mình cũng đang vui lắm ở trốn
ấy với những ngườ bạn đã chia sẻ với mình hàng ngày qua mạng ảo, đây là
cơ hội để chúng tôi gặp nhau ở đời thực, Thôi thì ta đành lỗi hẹn vậy!
Ngắm nghía, nghĩ ngợi chán chê tôi lôi mấy quyển sách sử
ký đất việt của bố ra đọc, vừa đọc hết truyện " Chu Thị là Chu Thị ơi"
thì ngủ mất lúc nào không hay, đang mơ màng thì nghe tiếng mẹ " Ơ thế bố
con chưa cơm nước gì à" choàng dậy đã hơn 12h trưa, tôi vội vàng chạy
xuống bếp " Ngủ quên hả con, bố định gọi mẹ Hạ xuống nấu cơm thì thấy
con ngủ ngon qúa nên thôi, thôi ăn mần đá càng ngon" Bố cười và pha trò.
" Đúng là bố con nhà này hay thật", mẹ vội vã nhặt rau. Bống lăng xăng
cầm ô che cho tôi múc nước từ bể để rửa rau. Nắng quá trưa đã lên tới
đỉnh đầu, ấm áp bủa vây quanh tôi.
Chiều muộn tôi lại về với căn nhà nhỏ
của mình giữa lòng phố xá tấp nập, trước khi đi bố đưa cho tôi một túi
to và dặn " Thuốc viên là thuốc bổ, còn đây là thuốc sắc mẹ Hạ phải sắc
uống cho ngày phụ nữ được đều đặn, còn đây là thuốc tẩy giun, bố mua sẵn
mẹ Hạ ra đó khoảng 10h thì uống nhé, vì bố thấy đã lâu mẹ Hạ không uống
thuốc giun thì phải". Còn mẹ bọc cho tôi nào là chuối nào là lạc, nào là
mì ...Tôi vội vã chào Bố Mẹ và Bống để đi, tôi thấy cổ họng mình nghẹn ứ
, tôi để mặc nước mắt mình tuôn rơi, Bình yên tràn ngập nơi đây sao
không bao giờ trọn vẹn.
( Hạ Ly- Bình yên nơi này)
Những ngày sóng gió đã qua...!
Trả lờiXóa