Cạn mùa, em về lại bến sông, chạm vào tim em là sắc mầu
hoa gạo cuối mùa héo hắt, tàn mùa…lộng lẫy ơi đâu rồi? rực rỡ và kiêu hãnh úa rồi!
chỉ mai thôi sắc mầu son đỏ ấy sẽ tan vào hư không rồi biến mất. Âu cũng là một
đời nhan sắc vô danh…!
Trang
Nhãn
- Thơ (89)
- Thủ thỉ cùng con. (52)
- Bốn mùa yêu thương (31)
- Nơi em qua. (31)
- Một góc nhỏ và khuất (24)
- Hoài niệm (19)
- Truyện (11)
- Thương nhớ đồng quê (5)
- Thơ phổ nhạc (1)
Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013
Thứ Năm, 14 tháng 3, 2013
Mẹ nhé, hãy khỏe để bình yên con hát!
Những ngày tháng 3, đất trời
hồng đỏ một mầu nắng dịu, hương hoa giăng mắc khắp đất trời. Đáng lý ra đó là
lúc con gái tung tăng đâu đó với với nụ cười rạng rỡ, rồi điệu đà tạo dáng làm
duyên, và ngâm nga những câu thơ lơ đãng…Thế mà con gái chỉ thấy lòng nặng
trĩu, mắt giăng những đám mây u lạc, con gái đứng ngồi không yên, mỗi ngày con
gái gọi về cho mẹ nhiều lần, chỉ để biết mẹ đã đỡ đau chưa, mẹ đã ngủ được chưa…
Con gái khóc, nước mắt giàn
giụa, nỗi buồn giàn giụa, nỗi xót đắng ghẹn lại nơi cổ họng, làm con gái không
thở nỗi, con gái van vỉ “ Mẹ! ra ở với con chỉ ít bữa thôi để chữa bệnh nhé,
con sẽ chăm lo cho mẹ!” Tiếng thở dài của mẹ bên kia đầu dây chợt buông thỏng “
Bố cô chứ, lại khóc đấy à, cứ hay mau nước mắt thế thôi, tôi còn lâu mới chết,
mà chết nó có số. Tôi ra ở với cô thì ai cơm nước cho bố cô, ai trông lũ cháu,
còn 10 cái giỗ mỗi năm ai lo, còn mộ bà cô lũ gà suốt ngày đậu trên đó, tôi còn
phải đuổi chúng và quyết dọn chứ” . Con gái chỉ kịp chào mẹ qua tiếng nấc rồi úp
mặt vào gối ,tiếng nức nở bung ra, vỡ oà…con gái muốn xé toang chiếc gối, xé
toang lồng ngực mình đang đau nhói. Chưa bao gìơ con gái thấy mình bất lực như
lúc này…!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)