Miên gửi cho tôi bó hoa bách hợp trắng, vì Miên biết mùa này tôi như con gấu ngủ đông không ra khỏi tổ, không còn lang thang lên những triền đê tìm gió, hay tung tăng ở những cánh đồng hoa rồi điệu đà làm dáng, ngay cả hoa tôi cũng không muốn mua về để cắm Tôi sợ cái lạnh miền bắc đến ám ảnh, Miên bảo " Chứng tỏ chị là người sợ cả nỗi cô đơn", có không tôi có sợ nỗi cô đơn không? Sao cứ thấy lòng chênh chếch dưới chiều đông xám xịt, thấy nỗi buồn cứ vô lối kéo về ngập trong đôi mắt vốn đã thừa những u ám của tôi. Mùa đông ơi đến bao giờ có nắng!
Rằn rặt mùa này đơn chiếc tiếng mưa loang
Phố lặng thinh nghiêng chiều vào vô tận
Cỏ nội ru hương qua thềm rạo rực
Buồn vui nào nằng nặng rỏ vào đêm.
Phố xá chong đèn mắc lại nụ cười suông
Mỏng mảnh quá bóng ai về trên phố
Lầm lụi mái tóc hiền vắt sợi thương vào nhớ
Bóng nhạn
chiều rũ cánh buồn tênh
Hạ Ly