Ngoài trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, như
tiếng nấc tủi hờn của nàng Ngâu, dỗ mãi giấc ngủ không về, bóng đêm tràn vào
nhức nhối, lật giở sao gối chăn chật chội, mưa ạ!tủi hờn gì để giấc ngủ quạnh
đau.
Nhớ bà quá, nhớ những buổi chiều vàng trên
đồi sắn bạt ngàn xanh thẳm, nắng sắp tắt, mắt bà xa xăm tìm vệt nắng trên cây,
con chim sâu đùa nghịch chuyền cành bà giật mình bảo “ Về thôi còn cơm nước cho
ông, mẹ cháu chắc đi dạy xa vẫn chưa về”. Bà tất tả với đôi quang gánh nặng,
cháu bé nhỏ với hai bím tóc rối bù vì đùa nghịch với những chú chim sâu, nắng ở
cuối dẫy núi rọi ngang một vệt, thứ nắng quái đến vào mỗi buổi chiều thu.Chiếc cổng nhà mình thật đẹp với hàng Ô rô uốn cong rợp bóng, có tảng đá xanh nhẵn thín mát rượi, chỗ cháu thường ngồi chơi ô ăn quan với chúng bạn. Con Vện đã đứng đợi cháu tự bao giờ, bà bỏ quang gánh gọi cháu ra rửa mặt mũi chân tay, vội vã tết lại hai bím tóc rối cho cháu rồi quầy quả vào bếp nấu cơm. Nồi cơm đang sôi ông bảo “ Tối nay tôi sang bên bà hai ăn cơm rồi ngủ luôn bên đó”. Bà “ Dạ” một tiếng thầm lặng, nghẹn nghẹn, không có nước mắt, chỉ thấy bà rút bớt lửa dưới đáy nồi cho cơm không bị khê.
Ngày giọt nhớ uống từ đôi mắt mẹ
Câu đồng dao dốc ngươc kí ức buồn
Mẹ nhặt mình từ giọng ba hằn học
Mẹ cắt mình từ ánh mắt ba: Thôi!
Người đàn bà nào của ba bên ngoài cánh cửa
Phố nhiễu nhương với môi đỏ chân dài
Con không hiểu chỉ nghe lời mẹ gắt
Gọi ba về nói con đói nghe không
Dạ con đói hay mẹ cồn cào đợi
Bữa cơm chiều để lỡ món canh thương….!
( Trích “ Người đàn bà nào của cha bên ngoài cánh cửa” của Ngô Thị Hạnh)
Bà chân quê chẳng thể nói lên góc khuất của lòng mình, chỉ biết lặng thầm bên bến đợi không trăng, lặng thầm gánh gồng món nợ chồng con…!
( Hạ Ly- Bà ơi! Ngày mai cháu cúng lễ Vu Lan, liệu bà có theo hương về với cháu! )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét