Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Vì em tinh khôi thế

3:46 11 thg 11 2012
Đêm qua, thu mang trái tim thổn thức đi
mãi, khép chặt cửa lòng với đôi mắt rưng rưng sau song cửa mờ mưa lạnh. Em
chẳng lấy thế mà buồn, vì với em mùa nào chẳng thế, cho dù là ngày gió lộng hay
ngày nắng ươm vàng những cánh cúc vàng nơi góc vườn của ngoại thì đều có nụ
cười lảnh lót của em. Chỉ có mẹ cứ dàn trải những mơ hồ mênh mông vào sóng mắt,
mẹ muốn níu lại điều gì sau những khoảnh khắc vụt trôi kia của thu của nắng,
của mùa đông chớm đến trắng xóa ngoài con ngõ hẹp ấy. Cho dù vậy, em yêu mẹ và
yêu luôn cả cái mơ hồ ấy nơi mẹ. Sáng nay đông chớm đến, sao cái lạnh lại se
sắt đến thế. Vẫn bàn tay mẹ tết tóc cho em, vẫn đôi chân nhỏ xinh ấy của
em  xoay vòng vòng điệu vũ ba lê nơi lan
can tầng hai cho mẹ xem. Và em biết, em đã thắp lên ngọn lửa trong tiếng cười
vỡ òa của mẹ, xóa đi những mơ hồ mênh mông trong mắt mẹ, vì em tinh khôi thế cơ
mà, mẹ nhỉ!


         Mai viết tiếp, đi ngủ cái đã mẹ nhỉ

 Photobucket
Photobucket
Photobucket

Photobucket
Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét