Tôi đến thành cổ Quảng Trị
khi cái nắng và nóng như muốn thiêu đốt mọi cảnh vật xung quanh, bước chênh
chao trên thành cổ nhớ bài thơ của Phạm Đình Lân.
Nhẹ bước chân và nói khẽ thôi
Cho đồng đội tôi năm yên dưới cỏ
Trời cũng tự trong xanh và lộng gió
Dẫu ồn ào đừng lay mạnh hàng cây
Thành cổ rộng sao đồng đội tôi nằm chật
Mỗi tấc đất là một cuộc đời có thật
Cho hôm nay tôi đến nghẹn ngào…………….
Lòng bỗng xót đắng một cách kì lạ. Chiến tranh đã lùi xa, nó chỉ là một dĩ vãng xa mờ trong sử sách mà tôi đã được học từ thủa bé, nhưng nỗi đau của những người thân yêu đã theo tôi suốt tuổi thơ, cô tôi người con gái chờ người yêu đến mòn mỏi, đau đáu cả quãng đời tươi đẹp. Nước mắt tôi mặn chát nơi đầu môi, tôi đã khóc thật nhiều trong buổi trưa nắng đỏ ấy, tôi để mặc cho nước mắt mình tuôn rơi, tôi khóc cho quãng đời của cô tôi, tôi khóc cho các anh đã ngã xuống nơi này, tôi khóc cho những người con gái đã bỏ làng mạc, mẹ già đằng sau để ra trận trong câu hát bà ru tôi từ tấm bé
“Làm thân con gái, em bỏ đôi má đào trước ngõ, mùa đông đến ba gian nhà thông thống chẳng có mẹ cùng con, năm ba sào ruộng rẽ chẳng có ai cấy ai cày…”.
Thành cổ ơi! Tôi nhón nhẹ bước chân….!
Hạ Ly
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét