Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Nhớ xưa


13:49 29 thg 1 2008Công khai18 Lượt xem2
 
Ở quê tôi người ta gọi tháng giáp tết này là tháng Củ mật, cái tháng mà trộm cắp hay hoành hành nhất . Nhà ai sơ ý cái gì là bị mất trộm ngay, tôi còn nhớ tháng Củ mật của năm đó Bà tôi nuôi được một đàn gà béo ú, chắc nịch định bụng cuối tháng sẽ bán đuợc một món tiền kha khá để sắm tết. Đêm nào trước khi đi ngủ Bà cũng dặn mẹ tôi “Mẹ đĩ đã chặn chuồng gà chưa? tháng Củ mật phải chặn cẩn thận đấy” “con chặn cẩn thận rồi, Bà cứ yên tâm ngủ đi” Mẹ tôi ở gian bên khẽ trở mình trả lời..
Vậy mà sáng ra chuồng gà nhà tôi mở trống hoác, không còn tiếng cục tác ríu rít đòi ăn của lũ gà hám ăn Bà tôi chạy bổ ra chuồng gà tiếc của khóc lóc kêu trời. Ông tôi lặng lẽ rít thuốc lào “ tháng củ mật, trộm hoành hành dữ quá”.
Và tôi cũng còn nhớ tháng Củ mật năm đó, gió rét mưa phùn cả tháng, hàng cây hai bên đường trơ lá, con đường làng lầy lội, bóng trăng lạnh lờ mờ trên đỉnh núi sau nhà. Bố về mang theo bao nhiêu là quà tết nào nấm hương mộc nhĩ, nào bánh kẹo đường sữa, Bố bảo bố phải tranh thủ về để sáng mai còn đi sớm, tết này Bố không ăn tết được ở nhà vì phải theo tầu trở lương thực lên cho bà con trên Tuyên Quang kịp đón tết vì bố là thuyền trưởng không thể bỏ tầu được . Đêm đó bố ở lại nhà với mẹ con tôi một đêm, mưa vẫn nhủng nhẳng rơi, dãy ổi cuối vườn vẫn ngọt ngào thay lá. Thế rồi chả hiểu mẹ nghe được thông tin ở đâu Bố đã về bên bờ sông Hồng ăn tết với người đàn bà đó, mẹ buồn lặng chả buồn đi sắm tết, thế là tôi cũng chả được đi theo mẹ chợ ngày tết . Tôi chả chịu tôi mượn Mẹ chiếc xe đạp vĩnh cửu đen bóng tôi nhảy lên xe đầu tiên là đạp nhoảy vì xe cao quá không tới chân sau đó tôi ngồi lên yên cứ vẹo mông bên nọ vẹo mông bên kia mà đạp hai bím tóc thì lắc lư trong nắng bình minh đã hửng. Tôi ra tới chợ gửi xe chỗ bà Nhuần bà họ tôi bán nước mắn đầu chợ , hối hả hoà vào dòng người đi chợ tết, tôi mê mẩn với anh chàng nặn tò he đủ mầu đầu chợ, rồi lại lượn qua hàng ông lão vẽ chữ bán tay thăn thoắt như múa lượn, dich sang chút là những bức tranh phong cảnh với đủ mầu sắc vui mắt . nhưng vui nhất vẫn là hàng bán pháo đủ các loại pháo, pháo dây pháo sáng rồi pháo chuột.......những quả pháo chuột đốt lên chạy sè sè dưới đất làm lũ trẻ con hiếu kỳ chúng tôi chạy tán loạn, hét toáng lên . Rồi tôi lại bị thu hút bởi bạt ngàn là hoa Đào, dạo đó chưa có những cành Bích đào được uốn tỉa cẩn thận như bây giờ, mà chỉ có đào đá được những người dân tộc chặt trong rừng và mang về bán, hoa mầu nhạt tươi rói xum xuê lộc và lá, và bây giờ kiểu đào này lại được người dân Hà nội ưa chuộng. đến cuối chợ tôi lại bị hút vào gánh nhuộm của vợ chồng bà Bưởi, những cái nồi đủ mầu khác nhau sôi ùng ục mỗi lần bà Bưởi thả một cái áo hay cái quần là lại ra một mầu khác, thật kỳ diệu . chợ đã về trưa tôi sực nhớ ra mình phải về nấu cơm giúp mẹ , tôi chạy vội ra hàng bà Nhuần lấy xe . trời ơi tôi chả thấy xe của mình đâu, tôi loanh quanh chạy dọc chạy ngang tìm kiếm nước mắt lưng tròng gặp ai cũng hỏi có thấy xe của cháu đâu không, chỉ nhận được những cái lắc đầu thương hại “ tháng củ mật mà để hớ hênh thế”.
tôi thất thểu ra về trên cánh đồng hưu hắt gió mưa phùn bắt đầu rơi, tôi lo sợ tột cùng mất xe rồi mẹ tôi sẽ lấy xe đâu để đi lấy hàng mỗi sáng sớm đây , nhà tôi chỉ có duy nhất cái xe Bố tôi phải cậy cục mãi mới được cơ quan phân phối cho. Tôi cứ loanh quanh mãi ngoài bờ ruộng không dám về , mãi đến trưa mẹ tôi ra tìm mẹ bảo “ về ăn cơm đi con thôi thì của đi thay người, đúng là tháng củ mật chó cắn áo rách” tôi lầm lũi theo mẹ về mưa phùn rơi trắng xoá đầu Mẹ và tôi.
           Hạ Ly

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét