Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Một ngày khác lạ.



13:24 3 thg 6 2010
Con gái!
Những ngày đầu tháng sáu, nắng nhạt mầu hơn thì phải, những con nắng nhạt mầu đó vẫn không đủ làm mẹ bớt những căng thẳng, những bức bối của cuộc sống mang lại. Mẹ vào một blog và bỗng đọc được bài thơ này , bài thơ làm mắt mẹ rưng rưng. Cuộc sống của mẹ con mình hình như chưa có một ngày bình yên thật sự hoặc có chăng là sự nhàn tản một cách cố gắng của mẹ để mong con đựợc bình yên trong cái tổ kén của mình. Nhưng hôm nay mẹ đọc bài thơ này và thấy quý trọng biết bao hạnh phúc mà mẹ con ta đang có, mặc dù nó chỉ tồn tại với sự cố gắng đến kiệt cùng của mẹ. Cho dù là vậy thì khi đọc hết bài thơ này mẹ vẫn gạt nước mắt và thì thầm , cám ơn trời phật vì con gái mẹ vẫn manh khỏe.
Mẹ con mình cùng chia sẻ với những bà mẹ có con tự kỉ, Mong các con luôn ngon giấc và ngày mai lại đón ánh nắng bình minh!

( HL)


ÂM THANH và CUỒNG NỘ

Câu chuyện bắt đầu từ một bài báo
Đơn giản là nó không có âm thanh
Khô khốc và lạnh lùng
Chạm vào
Những nỗi đau
Những nỗi đau có địa chỉ
@ nối tiếp @
Như nước mắt chạy vòng quanh
Như những cuộc đời “cùng cực của nỗi đau”
Chạy vòng quanh
Bệnh viện Nhi I, nhi II…
Tâm thần nhi, Nhi TW
Ở đó
Bác sỹ nói
Âm thanh như từ thế giới bên kia
Rằng cháu bị tự kỷ
Ngàn lần xin lỗi
Những bác sỹ, điều trị viên, và những ai liên quan
Khi tôi viết những dòng dưới đây
Nó như những hình ảnh của cuốn phim quay tự động
Không có đạo diễn
Không có biên kịch
Không thể cắt xén
Tôi viết cho con tôi – cho trẻ tự kỷ và gia đình
Cho những ai có trái tim thấu cảm
Có những địa chỉ ám ảnh suốt cuộc đời của mẹ
Có thể là bệnh viện nhi I
Nơi ngày đầu mẹ đến
Nơi ngày đầu mẹ biết thế nào là vị đắng ngắt
Của âm thanh
Cô bác sỹ vô tình … lặp đi lặp lại
Rằng “cháu bị tự kỷ”
Mẹ nuốt – âm thanh – đắng ngắt mãi đến tận bây giờ
Nơi bắt đầu mẹ căm ghét ông trời
Nơi mà mẹ đã vứt đi tất cả những nguyên tắc sống và sự kiêu hãnh
Trốn cơ quan
Tất tả giữa hỗn loạn xe khói – đến bệnh viện
Siêng năng như chưa bao giờ
Học đến đầu bù tóc rối
Đi tìm giữa hỗn mang – mịt mùng từ ngữ xa lạ
Cô bác sỹ vô tình cứ nói
“Tự kỷ không chữa được em ơi”
Mẹ lớn lên ngây thơ như đồi hoa dại
Chỉ có gió đùa giỡn xôn xao
Chỉ có ba con ngêu ngao hát
Mẹ mơ màng nghe
Không gian xao động
Âm thanh như mật ngọt
Thiên đàng
Ừ thì cứ cho là số phận
Có lẽ số phận gắn con với hoa dại
Lẫn lộn trong một đồi hoa dại
Mẹ kêu – con không quay lại
Âm thanh của mẹ bắt đầu biết thảng thốt
Vì lạc lõng, mất hút đâu đâu
Có những địa chỉ ám ảnh suốt cuộc đời mẹ
Có thể là bệnh viện nhi II
Tuần 4 buổi, mỗi buổi 2 giờ
Lịch đưa rước ương ương dở dở
Cánh cửa đóng sập sau lưng con
Họ dạy con những gì mẹ không biết
Chương trình dạy gì mẹ cũng chẳng hay
Ngày qua ngày tiếng la thét của con thưa dần
Cô điều trị mặt mày hớn hở khoe
Bé có tiến bộ
Mẹ nghe như mở cở trong bụng, hỏi
Cô ơi..bao giờ
Cháu nói được “mẹ ơi”
Câu trả lời là sự yên lặng điếng người
Mẹ yêu ba con vì đôi mắt có nắng mặt trời
Vậy mà bây giờ
ở đó chỉ còn những mảng tối
Hun hút sâu
Đọng nước đỏ quạch
Ba bây giờ ít đàn đúm với bạn bè
Thâu đêm với những trang web tự kỷ
Có những địa chỉ ám ảnh suốt cuộc đời mẹ
Được tung hứng trên mặt báo
Được “đánh bóng” trên màn hình ti vi
Như là địa chỉ hành hương của những gia đình tự kỷ
Nơi mà phí chữa trị tính trên 3 con số bằng đô la???
Đòi hỏi ba mẹ phải có trình độ đại học???
Không phải là Việt kiều???
Nơi mà mẹ phải ra về lẩm bẩm như người điên
Ông trời ơi, ông có điên?
Bà ngoại và mẹ đi hết tất cả các ngôi chùa trong thành phố
Sư cô viết tên con trong mảnh giấy nhỏ màu vàng
Dán lên chuông lớn
Mẹ nắp một nén nhang cầu nguyện
Chuông ngân
Mẹ khấn
Không hiểu khói nhang có làm cay mắt Phật không?
Từ nhỏ con ít ngủ như một ông già
Hay thức giấc nửa đêm khóc, cười, lảm nhảm
Ba thở dài – gục đầu vào bóng tối
Mẹ ôm chặt con… nát lòng
Đêm dài như cả thế kỷ
Có những địa chỉ ám ảnh suốt cuộc đời mẹ
Có thể là bệnh viện tâm thần nhi
Nơi con uống thuốc như ăn kẹo
Luyện âm
Can thiệp hành vi
Can thiệp âm nhạc
Cô điều trị quên đóng cửa
Con lao xuống lầu
Ra đường đàng hoàng bước lên một chiếc taxi
Mẹ đến kịp mà chân như khịu xuống
Hello… ông trời
Con đẩy chiếc xe chút xíu
Trên cùng một đường thẳng
Đẩy qua đẩy lại….hàng giờ
Mẹ ngồi như bị đông đặc
Mắt con thuộc về thế giới nào khác
Con chẳng bao giờ nhìn thẳng vào mắt mẹ
Mắt mẹ giờ… cũng đông đặc..
Vô hồn
Bao giờ…cho đến bao giờ…?
Con nhìn vào mắt mẹ
Để tan băng trong mắt mẹ - con ơi
Có những địa chỉ ám ảnh suốt cuộc đời mẹ
Có thể là hồ bơi trong công viên Lê Văn Tám
Nơi người ta nhìn con từ ngạc nhiên đến ghẻ lạnh
Nơi mà ước gì mẹ bị…điếc
Để không bị trói nghiến bởi những từ khó nghe
Nơi mẹ tập lẫn lộn như kẻ hút xì ke
Giữa thực tại và ảo mộng
Ừ thì hãy học bao dung
Cho dù nó quá xa xỉ
Câu chuyện bắt đầu từ một bài báo
Đơn giản là nó không có âm thanh
Nó nhân danh “tác nghiệp”
Để cho mình có quyền
“cỡi ngựa”
Xem những nỗi đau
Những nỗi đau có địa chỉ
(email list các mẹ)
@ nối tiếp @
Như những “con mắt trần gian”
Chỉ ăn xin sự “nồng nàn”
Cho trẻ em tự kỷ
Câu chuyện bắt đầu từ một bài báo
Có thể vô tình
Có thể cố ý
Bắt những mảnh đời đã cùng kiệt
Loanh quanh
Cùng kiệt mỏi mệt
Phải lên tiếng
Những mảnh đời có địa chỉ
(email list các gia đình)
@ nối tiếp @
Như những cơn sóng cuồng nộ
Xin lỗi những ai có liên quan
Tôi không thể cắt gọt tỉa xén
Để những nỗi đau của tôi và những gia đình có trẻ tự kỷ trở thành dị dạng
Ai đó có thể nhân danh “truyền thông”
Để cho mình có quyền im lặng (???)
Khi “bạn đọc” lên tiếng (???)
Để cho mình có thể đạo diễn một hay nhiều scandal
Hãy nhớ
Thời bây giờ không còn chỉ là bia miệng
Nó còn có cả bia ….. @ ……
Có những chuyến đi làm mẹ ân hận
Vật vã ôm – vác – lôi – kéo con lên máy bay
Cô tiếp viên nhăn mặt làm xấu
Hàng trăm cặp mắt có dấu hỏi
Những cái tick
Những câu hỏi khô khan của những bài test
Định – sẵn – số - phận – con – người
Kết luận của con có thêm chữ “nặng”
“Bị tự kỷ nặng”
Mẹ và ba dẫn con ra công viên ngồi …khóc
Trời ơi, ông ở đâu?
Thiên thần không có trong đời thực
Con quay quay quanh trục vòng tròn
Chân nhón gót
Tay vung vẩy như đôi cánh
Mẹ lẫn lộn thực - ảo
Thiên thần của mẹ ơi
Có những địa chỉ
Ám ảnh suốt cả cuộc đời mẹ
Có thể là những trường mầm non con đã qua
Nhà nước có, tư nhân có
Nhiều vô kể
Trường thì rộng mênh mông
Chỗ cho con thì không có
1 ngày, 2 ngày, may thì 3 ngày con trụ lại
Mẹ thắt cả tim chờ điện thoại
Muốn khóc theo câu”
“chị ơi, thôi, dắt cháu về”
Rằng mẹ là người ngoại đạo
Ngày 2 buổi
Ngang qua nhà thờ đức bà
Chúa chỉ ở trong nhà thờ
Và ở trong nhà
Những người có đức tin
Rất gần mà cũng rất xa
Làm sao cầu xin cho được ???
Vậy mà có lúc bất chợt mẹ dừng xe
Vứt chổng chơ bên đường
Đi như mộng du đến bên tượng đài đức Mẹ
Bắt chước người ta thắp nến hành lễ
Ngọn nến lung linh dưới chân
Ánh sáng ở sao không đủ đến khuôn mặt hiền từ
Đức mẹ không dang tay
Lời cầu xin mẹ chới với
Đức mẹ không dang tay
Lời cầu xin mẹ tắc nghẹn
Không lời
Có ai đó không chịu ngồi yên trong bóng tối
Nguyền rủa số phận
Họ đã thắp đuốc mà đi
Tiếng í ới không có âm thanh
Đơn giản là
…@...+…@...+…@...+…@...+ … + ….
Một vài ngôi trường mọc lên chẳng cần tiền nhà nước
Không ầm ĩ quảng cáo, cũng chẳng cần lăng xê
Đơn giản là nó thực
Thực như nghị lực và tấm lòng người mở
Thực như sự gần lại như chưa bao giờ
Của những cuộc đời gắn với tự kỷ
Con rồi cũng có trường để học
Cũng sáng đi chiều về
Con rồi cũng có thêm vòng tay yêu thương của cô giáo
Ai đó làm sao có thể vô cảm
Với những dấu chân tay, decal trên sàn
Con và bạn phải tập lại đi, bò
ở tuổi đã chạy
Con và bạn phải học điều cực kỳ đơn giản
Chỉ, trỏ
Thầy, cô toát mồ hôi ngăn tự cắn, tự thương
Cô – Thầy tôi xin được viết hoa
Ai đó làm sao có thể vô cảm
Gánh nặng con đã chia nửa: mẹ và Thầy – Cô
Gánh nặng của bao gia đình đã chia nửa với nhà trường
Thôi thì ai đó sẽ hạch họe
Họ mù tịt thực tế
Theo như họ “phán”
Thì giáo viên ra trường
phải
…thất nghiệp???
Con và bạn chẳng bao giờ có nổi
Một ngôi trường
Rồi đức Phật cũng cay mắt
Rồi đức Mẹ cũng dang tay
Rồi con chợt quay lại khi mẹ gọi
Để mẹ vỡ tan trong hạnh phúc
Rồi đức Phật cũng cay mắt
Rồi đức Mẹ cũng dang tay
Rồi con chợt bật hát
Chỉ hai chữ “Bí bo, bí bo”
Mà làm ba bật khóc
Nước – mắt – đàn – ông như cả một
… đại dương
Mẹ ngụp lặn sâu trong hạnh phúc
Vô thường
Mẹ không thể tưởng tượng
Ai đó “vạch lá tìm sâu”
Những ngôi trường tự kỷ
Nói như “bác sỹ”???
Chỉ - như kẻ từng trải chuyên nghiệp???
Định hướng mà chẳng biết hướng về đâu
Nếu lỡ cô hiệu trưởng buồn đóng cửa
Con và các bạn đi về đâu…???
Câu chuyện bắt đầu từ một bài báo
Đơn giản là nó không có âm thanh
Nó nhân danh tác nghiệp
Để cho mình có quyền “đơn giản”
Có quyền “bịt mắt” và quyền “nửa mắt”
Và “phỏng đoán sự thật”
Rồi chỉ người ta những địa chỉ
…mịt mùng.



  Những giây phút HP của mẹ con mình " Công viên ngày sau mưa"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét