23:59 22 thg 5 2011Công khai23 Lượt xem
Tự khi nằm trong nôi, tôi đã nghe bà hát ru “ À ơi, em ơi em ngủ đi rồi, để mẹ đi cấy đồng xa chưa về…”. Tôi học lớp 10 bà dặn “ Hôm nay trời mưa đấy, em nhớ mang áo mưa đi kẻo ướt”, tôi vào đại học ông bảo “Em ra tỉnh học nhớ chăm chỉ đừng ham chơi, mỗi tuần phải về thăm ông một lần nhé!”. Không phải với lũ cháu chúng tôi ông bà mới gọi là em, mà ngay cả với các cô tôi có con cái lớn ngồng ông bà vẫn bảo “ Mẹ ốm vặt ấy mà, em về đi kẻo bọn trẻ mong”. Có một lần tôi thắc mắc sao bà không gọi là cháu mà lại gọi chúng tôi là em, bà bảo, chúng tôi có lớn chừng nào thì vẫn là những em bé trong mắt ông bà mà thôi. Còn tôi mỗi khi được nghe từ “ em” thân thương ấy của ông bà lại thấy lòng cuộn lên cảm giác ấm áp của đứa trẻ lên 5 đang được che chở vậy.
Thời gian tựa như mũi tên lao đến những điều mới mẻ,hiện đại. Anh em chúng tôi có còn ai kịp ngồi nhìn lại chiếc cổng cũ kĩ vì mọt mà thèm đến nao lòng bóng bà ngồi vấn tóc bên hè. Ai đó có nhìn cánh đồng trơ hoắc gốc rạ sau mùa gặt mà nhớ đến bóng ông bà tần tảo sớm hôm, có còn ai đó nhớ lời bà dặn “ Đời người chỉ thật sự tồn tại khi có cuộc sống thảnh thơi yên bình”…..Có còn ai nhớ đến từ “ em” trên chiếc chõng tre trong những đêm hè ngày ấy…!
(Hạ Ly- Đêm mưa sao mình lại nhớ nhà thế này nhỉ, phải chăng người ta luôn nhớ tới những nơi mình từng sống, từng gắn bó bởi đó là quãng đời yêu thương không bao giờ quay lại…!)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét