Tôi chạm vào ngõ thời gian
Kỉ niệm vỡ ào theo năm tháng
Chiều…
Chiều cuối đông ươm mầu xám nhạt, sương phủ
kín trên mọi nẻo đường, tôi và Bống đứng trên tầng 6 hàm cá mập mới cảm nhận rõ
cái lạnh của chiều mùa đông cuối, người đi lại đông như mắc cửi, ai cũng mang
vẻ mặt lo toan vội vã, phố xá xám xịt, bàng bạc rồi chìm vào nhá nhem buồn tẻ. Bỗng
ước ao giá có đôi sợi nắng mầu hổ phách vỡ òa lung linh mờ ảo dù chỉ là mong
manh thôi, đậu trên tháp rùa cổ kính, bức tranh sẽ hoàn mỹ biết bao.
Chiều…
Đùm túm Bống về quê, về lấy gà, lấy bánh chưng, chuối, bưởi, trầu cau…
Tất thảy mẹ mua cho hết, năm nào cũng vậy vẫn là bàn tay mẹ lo cho từng thứ
một. Không phải mẹ sợ con gái không sắm nổi từng ấy thứ, thời buổi hiện đại chỉ
1 tiếng ra chợ là xong mà mẹ muốn con gái năm nào 29 cũng về, mang nụ cười chưa bao giờ tắt nắng lăng xăng đây
đó, mắng 2 thằng em vài câu vì hai đứa ngổ ngáo ấy chẳng chịu nghe lời ai ngoài
chị.
Chiều…
Có
chút nắng yếu ớt trườn nhẹ lên thoai thoải sườn đồi, mềm mại ôm lấy những bụi
hoa mân côi bên thánh đường mầu xám, có vài ba nụ hé hé nở hưu hắt. Tôi nhớ 18
năm trước bụi hoa ấy chỉ là mấy nhánh cây bé tý xíu yếu ớt, sao bây giờ già cỗi
đến thương.
Ngập
ngừng tôi không muốn vào nơi ấy nữa, nơi bây giờ đã không còn là của tôi, chợt
lòng xao xác nhớ tôi của thời xa xưa ấyNhững đêm mùa đông ôm tôi ngủ bà bảo:
Thánh Louis De Montfort viết cho những em nhỏ thế này "Nụ hồng xinh đẹp này dành cho em, đó là mỗi hạt trong tràng hạt Mân Côi của em. Chớ chi em biết được những hạt đó thực quí giá biết bao! Búp hồng kỳ diệu này sẽ nở thành một bông hồng rực rỡ, nếu em đọc kinh Mân Côi thật sốt sắng”. Đóa mân côi là loài hoa duy nhất chỉ nở trong trái tim và trên môi con người đấy cháu ạ!
Tôi đã có một thời thơ ấu gieo trồng nụ Mân Côi như thế.
Chiều…
Ký ức giờ đã ngủ yên ở nơi ấy, tôi bây giờ đã là một người đàn bà biết thắp hương ngày rằm mồng một, biết đi chùa…. Bởi tôi đang sống cho trang đời hiện tại, bởi câu “ Lấy chồng phải theo chồng”. Mỗi sáng tôi vẫn thức dậy và thấy mình già đi với những lo toan, rồi nhìn về quá khứ với những ký ức buồn chán, sao tôi lại bỏ quên quãng đời trong trẻo ấy, hãy nhắm mắt lại để “ bên kia nỗi nhớ” lại tràn về…!
(Hạ Ly-Nơi đây đông đã tàn rồi, sao lạnh giá vẫn ngang qua…!)
Ngày cuối năm bên Hồ Gươm
Cả tầng thượng không có ai chỉ duy nhất nhóm của mình.
29 tết ở quê ngoại ( Đề nghị nhà bupbehaycuoi sang lấy ảnh con trai nhá)
Và ra giêng đi lễ chùa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét