Quê mình mùa này se sắt lắm phải không cha?
Con nắng lạ có trườn về qua ngõ
Dây tơ hồng có còn bưng bít lối
Để rậu cúc tần ngơ ngẩn đứng trông.
Cha chẳng bao giờ thanh thản với thời gian
Vì nơi ấy nợ hào hoa của một thời tuổi trẻ
Bến sông xưa người đàn bà cùng con đứng đợi
Để nơi này cha khắc khoải âu lo.
Quê mình mùa này sương muối đã giăng chưa
Cha có còn đứng ngoài hiên trong khuya vắng
Nhìn về nơi xa có bến sông con thuyền xưa neo đậu.
Gió trở lạnh rồi, người ấy có đủ ấm đêm nay!
Cha chẳng bao giờ thanh thản với thời gian
Cứ đủ đầy bên này lại thiếu hụt ở bên kia
Ấp áp bên kia chống chếnh ở bên này
Liệu có bao giờ cha thanh thản được không !
( Hạ Ly- Tặng người Bố Thủy thủ hào hoa của tôi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét