Em chẳng thể đợi đến ngày tròn bóng để du ca
Thế nên em tự yêu mình bằng những ngày căng
mọng nắng
Căng tròn vành môi, mắt đò ngang lung liếng
Thảo nguyên xanh, gió thổi khúc nguyên sinh.Này thì hoàng hôn cô quạnh bóng nước trôi
Này thì cánh diều phai vá lời yêu căng gió
Này thì trò chơi cút bắt phía em say.
Nắng vãn chiều loang một nụ cười vơi
Đỏ chín vực sông, bến em vụng dại
Cứ say đắm nâng niu nơi bóng mình thừa thãi
Giăng kín yêu thương, chẳng níu nỗi bước người đi.
Nhá nhem tím non nửa bóng trăng treo
Sao cứ bạc lòng một giấc mơ em hoang dại.
Hạ Ly
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét