Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012

Vô thường.


Bất chợt một sáng lạc bước chân
Thiền môn một bóng tịnh nâu sòng
Bóng mắt trong veo, hồn hư ảo
Không buồn, không nhớ, chẳng vương tơ…

Có thể không ta bỏ lại buồn
Bỏ lại day dứt với đa đoan
Bỏ lại những đêm trằn trọc nhớ
Tham, sân, si bỏ lại chẳng màng.

Sáng và tối nghe lời kinh nguyện
Chiều dõi thinh không nghe tiếng hạc kêu
Vô thường cõi mộng Hoàng Hoa ấy
Mắt sen buồn thoát muội sầu bi.

Có thể không ta chiều  nắng nhạt
Dong cánh buồn tự tại ta đi.
          Hạ Ly


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét