Lá lúc lắc lá vàng quên đếm tuổi
Cứ ngăn ngắt xanh như vụ nào chưa đắng cuống
Tự ru mình bằng nắng vãn chiều loang.
Lăn bóng mình trên dốc nắng đỏ au
Ngần ngật trinh nguyên mùi sông con gái
Dòng đục dòng trong,
trả vay miền xa xứ
Em trở về nghiêng
đổ, một tinh khôi.
Thẫm loang tím một chiều đồng vọng nắng
Long đong tiếng ru buồn chiều vắng
Ngày em bỏ xứ theo chồng
Nắng cũng căng mùa như thế.
Xin một lần được xanh
đến tận cùng của lá…!
Hạ Ly
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét