Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

Tiễn một năm tuổi


        Ngày cuối năm mưa phùn bạn nói “ Chỉ có một buổi sáng cho Ly, sau đó lại tiếp tục ngược xuôi lo tết cho nhân viên”
Ngày cuối năm mưa phùn bạn nói “ Đừng đổ lỗi cho số phận như một sự bấu víu hèn nhát”
Ngày cuối năm bạn nói “ Không có đúng không có sai chỉ có sự phù hợp hay không”
Ngày cuối năm bạn nói “ Sợ nhất là khi bạn không còn cảm xúc với cuộc đời, bởi mọi điều xấu của xã hội đều từ sự vô cảm của con người mà ra, thế nên hãy cứ sống với cảm xúc mà bạn đang có, chỉ là ta biết đặt nó đúng nơi đúng chỗ, đúng thời điểm.”
Ngày cuối năm bạn chờ nó với bó hoa hồng phấn và nói “Tặng Ly” trong mắt bạn không có sự đo lường nó có đẹp hay xấu, béo hay gầy, cao hay thấp, phù phiếm hay nông nổi, mong manh hay gợi cảm. Trước mắt bạn, nó chỉ là Ly, đời thường nhất.

Một năm của nó, không có niềm vui, chỉ có nỗi buồn, tận cùng của nỗi buồn. Cuộc đời khắc nghiệt nhấn chìm nó, nó lại ngóc đầu lên cười toe toét với câu nói muôn thủa luôn trong đầu “ Cuộc sống vốn là cái đẹp, cái xấu chỉ là tạm thời” . Một năm, nó chênh vênh, nó bước hụt…và nó vẫn biết cách đứng dạy chói lòa và lại tiếp tục yêu cuộc đời đến mê mải.
Nó cảm ơn tất cả những ai đã ghét nó, xô nó ngã, bởi cuộc đời nó không bao giờ biết oán trách ai, và nó biết ơn đến tận cùng những ai đã đưa bàn tay cho nó vịn vào, những ai đã ở bên nó, đủ vị tha để ôm nó vào lòng yêu thương nó, an ủi nó…
Nó sẽ vẫn thế, vẫn để mái tóc đổ dài trong nắng, vẫn nụ cười chênh chếch phía mùa xuân.

Con bé con là giọt nước tinh khiết mà nó luôn soi vào, nó cảm ơn cuộc đời đã ban cho nó giọt nước trong veo ấy, thế là đủ cho cả một đời!

        Hạ Ly ( Ngày mai mùa xuân sẽ về )



Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

Bống sáng nay đi thi


Buổi sáng tinh sương, con ngõ nhỏ còn đang ngái ngủ, từng đợt gió lạnh khe khẽ thổi làm run lên từng chiếc lá, đêm qua gió mùa về…!

Mẹ mặc thêm cho con áo rét, chải lại đôi bím tóc rồi bù. Mẹ đưa con đến trường, hôn lên đôi môi chúm chím thơm mùi nắng tinh khôi, siết nhẹ “ chúc con thi tốt”.

Sáng nay con đại diện cho cả lớp đi thi chữ đẹp. Chữ đẹp hay xấu có thể chẳng liên quan gì đến học vấn và nhất là giữa thời đại chữ viết tay đang dần bị lãng quyên bởi internet, thì mẹ vẫn tin rằng khi con người ta biết vun vén, nắn nót những điều nhỏ nhất cho đẹp lên thì họ cũng biết cách sống đẹp. Bởi cuộc sống chính là một mối giao hòa bất tận giữa các cá thể đang tồn tại. Và trong mối giao hòa đó, những gì con thể hiện sẽ nói lên con là ai. 

Ngoài trời, hình như đã có những đám mây trắng cõng nhau về…!

HL