Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Tự khúc tháng 8

19:38 29 thg 8 2010
                             

Tháng 8 qua rồi cây lúa gọi trổ bông

Nhớ Tiếng à ơi giữa ngập tràn sóng nước.

Nhớ vạt khói chiều thơm mùi rơm rạ

Nắng thị thành bỗng trở nên xa lạ

Anh có về thăm mẹ với em không!

( Hạ Ly)



Vậy là cuối tháng 8 rồi phải không anh, đối với em chưa có tháng 8 nào lại trôi nhanh như tháng 8 mùa này, có phải vì có quá nhiều điều mình chưa làm được nên thấy thời gian sao trôi nhanh vội vã. Nó khiến em có cảm giác như em đang đánh mất một điều gì đó trong cuộc đời.

Tháng 8 đến và cuốn đi những chiếc lá……..!

Này anh! lắng nghe nhé! Tiếng mưa rơi ngoài kia xen lẫn tiếng gió không giào thét nhưng đủ mạnh để làm rơi những chiếc lá. Những chiếc lá vàng lìa cành vì đó là quy luật của tự nhiên, còn những chiếc lá xanh sao cũng phải lìa cành.

Em chợt nhớ quê mình, Nhớ những năm con nước dòng chảy xiết và đục ngàu tanh lợm , chú Tuân đi đánh cá đêm bị nước cuốn trôi, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Đàn con 7 đứa nheo nhóc ngồi ôm xác bố khóc than, người mẹ vét hoài nơi đáy vại không đủ gạo nấu thành một bát cơm cúng chồng cho đầy đặt, em chợt đắng lòng nhìn ngôi nhà tranh vách đất nơi trú ngụ của 9 con người và cái nghèo dai dẳng.

Em chợt nhớ quê mình, những mùa thu không trút lá, chưa có bóng dáng gió heo may. Những cơn mưa triền miên như trút nước và dai dẳng , mẹ gọi điện “ Tội nghiệp chị quá, nước ngập hết bờ ao, chắc cá ra hết rồi, chị đổ cả trăm triệu vào nuôi cá giống, vậy mà….!” em ngồi ở phòng điều hòa máy lạnh mà mồ hôi vẫn toát ra như tắm, đêm hôm đó em mơ thấy mình cùng chị và anh rể đang bì bõm lội nước quây lưới quanh bờ ao để cho cá không chạy ra ngoài . Nhưng càng quây nước càng dâng cao, nước dâng cao tới cổ nhấn chìm em, em ghẹt thở và quẫy đạp, tỉnh dậy thấy ngoài trời vẫn trắng cả mầu mưa.

Em chợt nhớ quê mình , một mùa thu xa xưa, khi cơn mưa đặc quánh đang vần vũ ngoài kia, tiếng những cành cây răng rắc gẫy đổ, tiếng những chiếc lá rào rạt trút xuống sân. Em lại thấy tay bà run run thắp những nén hương và lầm rầm khấn bái cho cơn mưa mau qua nhanh, cho bố em tai qua nạn khỏi. Bố em vốn là một thủy thủ luôn ở đầu sóng ngọn gió. Tiếng mưa giông vần vũ, tiếng bà lầm rầm khấn bái, hòa quyện mùi khói nhang lảng bảng của một mùa tháng 8 năm ấy, sao đến bây giờ em vẫn chẳng thể nào quên.

Tháng 8 năm nay, đã lác đác những chiếc lá úa lìa cành, em đang ngồi chống cằm nhìn những cơn mưa múa hát ngoài kia, mơ màng nghe câu hát da diết cất cao lời của yêu thương và an ủi. “ Lá trút rơi nhiều, đâu phải bởi mùa thu…” Miên man nghĩ tới buổi hẹn sẽ đi phượt khám phá dẫy núi quê em và đốt lửa trại trong hang núi cùng những người bạn . Mẹ gọi điện “ Con ơi làng mình có 3 người chết trong núi vì đi làm đá đấy” em hoảng hốt thật sự “ Mẹ ơi, con tưởng làng mình đã bỏ cái nghề nguy hiểm đó từ hơn 10 năm nay rồi, làng mình đã khấm khá lên rồi cơ mà” “ Con đi lâu rồi không biết đấy thôi, ở trong xóm vẫn có những người nghèo lắm nên biết là nguy hiểm nhưng vẫn phải làm” .Chợt mắt em cay quá! Bỗng thấy những suy tư mơ mộng của em về những hạt mưa, về sự ngắn ngủi của những chiếc lá sao phù phiếm và xa xỉ quá đỗi. Giữa những ranh giới mơ và thực, người ta nhìn thấy giá trị cuộc đời thực nhiều hơn phải không anh!

(Hạ Ly- Hết tháng 8 rồi sao vẫn lắm suy tư)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét