Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Trong veo tháng giêng.

13:42 22 thg 2 2011Công khai7 Lượt xem 0
Photobucket

          
Mùa lễ hội, mẹ ngồi bên khung cửa nhìn những giọt mưa xuân vương bụi trên khoảng sân trước mặt, ánh mắt mẹ vẫn thế, chẳng bớt đi một nỗi ám ảnh xa xăm ngày cũ, nỗi ám ảnh mà đôi khi bố nghen tuông với nó, bố muốn được xâm nhập vào ánh mắt ấy của mẹ, bố muốn chế ngự nó nhưng mãi bố không làm được điều đó, để lâu dần bố bảo bố yêu luôn ánh mắt ấy của mẹ. Tôi lại thì thầm ghen tỵ trong niềm sung sướng vào tai bố “ Ái chà bố yêu mẹ hơn con nhé”, mẹ ôm tôi vào lòng mà hôn lấy hôn để “ mẹ yêu nàng công chúa này quá!”. Tôi lại thầm ao ước sẽ có một ngày bố hiểu được thứ ngôn ngữ không lời trong ánh mắt xa xăm kia của mẹ.

Dạo gần đây tôi thấy mẹ cười nhiều hơn, vì mẹ biết khi mẹ cười thì tôi cũng cười theo, nên mẹ luôn cho tôi những tiếng cười trong veo của thời thơ ấu.

Tiết tháng giêng nết na như cô tấm, nắng và gió dịu dàng xõa bóng chỉ đủ ấm để giữ nàng xuân ở lại, những con chim di trú đã lần lượt trở về. Đó chính là mùa lễ hội, mẹ cũng náo nức khăn áo theo bố về dự lễ, đây là lần đầu tiên mẹ về dự lễ hội ở quê chồng, nơi mà có lẽ mẹ chưa bao giờ thấy mình gắn bó, cho đến tận hôm nay...

Những mùa đông trước, khi tôi còn bé lắm, khi tôi và mẹ chỉ có thể nói chuyện với nhau bằng thứ âm thanh thầm lặng. Hình ảnh của mẹ trong tôi là đôi mắt khi nào cũng ngấn lệ, vẻ cam chịu day dứt tạo nên những quầng thâm đen quanh mí mắt, dáng mẹ ngồi trong chiều đông ảm đạm trên con đê trước mặt như chờ đợi, mẹ hoang mang lo sợ bởi nơi này không phải là quê hương của mẹ.

Mùa xuân đang cạn đến những giọt cuối cùng, tôi đã được nghe tiếng cười trong veo của mẹ, mắt mẹ đã bớt hưu quạnh hơn. Mẹ dẫn tôi đi lễ chùa của làng, đây là lần đầu tiên tôi và mẹ đến đây, nhưng ai cũng tỏ sự thân thiết như đã quen với chúng tôi lâu lắm rồi, các bà vãi hỏi mẹ “ Có phải mẹ Bống không?”, “ Con dâu mẹ L hả?”, chú tiểu thì ân cần hướng dẫn mẹ thắp nhang, thỉnh chuông. Tôi thấy mẹ cười nhiều lắm, mắt mẹ long lanh như bóng chút nắng hiếm hoi đang tỏa trên cây đại cổ thụ sau chùa.

Chúng tôi đứng trên điện Tam bảo, tôi đưa tay đùa nghịch những chiêc lá đang ngả sắc vàng, tôi cảm nhận được cuộc sống bình yên như chưa hề có sóng gió ngoài kia. Mẹ ôm tôi và thì thầm, Chúng ta đã vô tình bỏ quên một miền bình yên đến thế, nơi này sẽ luôn là niềm nhớ trong con, bởi mẹ tin rằng, ai đó có một kí ức êm đềm thì nó sẽ là thứ còn đọng lại mãi trong tâm tưởng, là niềm tự hào con mang theo trong suốt cuộc hành trình dài sắp tới. Tôi nhìn vào mắt mẹ, thấy bóng mình lung linh nhỏ bé trong đáy mắt yêu thương…!

Bống- Viết cho chúng tôi!

Bên cây đào nở muộn của ông nội.
Photobucket

                                   Trước sân đình, mình tạo dáng chuyên nghiệp chưa.

Photobucket


                        Ở Sân đình đang chuẩn bị cho lễ hội nên chưa có gì hai mẹ con cháu đi lên chùa  chơi.
Photobucket
Photobucket

      
                Cái giếng làng to chưa.
Photobucket
Photobucket

              Điện Tam bảo nơi thờ hai chiếc chuông và khánh cổ của làng

Photobucket
Photobucket

                     Bố được nhà chùa mời thỉnh chuông và khánh, mỗi năm chỉ thỉnh 2 lần vào đêm 30 và rằm tháng giếng, có vẻ bố may mắn nhỉ

Photobucket
                             Sân chùa , ngày lễ giăng sao giải hạn.

Photobucket


                         Mẹ gõ mõ nì, còn mình thì ngồi cười vô duyên nhở.
Photobucket


                     Những chiếc lá chưa ngả vàng, nhưng chẳng còn đủ xanh ở điện tam bảo
Photobucket


                          Chuẩn bị ra về!
Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét