Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Thư tháng 10



8:59 20 thg 10 2010

Miền Trung ấy- Lũ về sau cơn bão

Tiếng mẹ ru hời trên con nước mênh mông

Tiếng mái chèo chồng chềnh theo nhịp sóng

Hoàng hôn buồn phủ kín bãi bồi xa.

HL




Con ạ, những ngày này thật khó khăn đối với mẹ, những đám mây mầu xám cứ kéo đến cuốn mẹ vào, mịt mù, bưng bít… làm mẹ chẳng thể tìm được lối ra. Nhưng có lẽ còn những điều khác làm mẹ nặng lòng nhiều hơn nữa. Đó là mỗi sáng lên cơ quan mở mạng ra những hình ảnh đập vào mắt mẹ là những người dân ở miền bão lũ đang từng ngày vật lộn với cái đói và cái rét. Những đứa trẻ như con đang ở đâu trong mịt mùng bão nổi.

Con gái, có ai sinh ra mà được quyền chọn lựa cho mình nơi sinh và hoàn cảnh sống . Có những người được sinh ra và sống trong nhung lụa, với họ những lo toan của cơm áo gạo tiền “ nhẹ tựa lông hồng”, nhưng có những người từ “ cơm áo” lại nặng như một tảng đá đè lên vai họ suốt cuộc đời. Cũng vì hai chữ “ cơm áo” ấy mà bố của một bạn trai bằng tuổi con đã phải xa bạn ấy đằng đẵng 4 năm, và đây là chuyến về thăm con đầu tiên của người đàn ông ấy , thì oan nghiệt thay cơn lũ đã cuốn bố bạn ấy đi xa mãi mà chưa kịp về ôm ấp, hít hà cái mùi thơm xa ngái của đứa con tròn 5 tuổi. Có lẽ bạn ấy chưa một lần được bố cầm tay nắn nót những chữ viết đầu tiên trong đời. cũng chưa từng được bố cầm roi quất vào mông khi bạn ấy nghịch hư. Cũng vẫn là hai chữ “ cơm áo” ấy mà chị Lan mới 15 tuổi và chị Phương 17 tuổi đã phải bỏ học để đi tìm miền đất hứa và phải bỏ tính mạng mình trên chuyến xe oan nghiệt ấy . Còn những xác người đang trôi nổi ở đâu đó vẫn chưa tìm thấy, trên bờ là những người thân đang mòn mỏi chờ đợi trong kiệt cùng tuyệt vọng. Những ánh mắt mong chờ ấy mẹ đã từng đếm được chúng giỏ từng giọt đêm này qua đêm khác trong đôi mắt của bà Ngoại khi ông đi biền biệt mãi không về, cũng vào một mùa nước nổi, mẹ đã từng đếm được chúng giỏ từng giọt đau đớn trên ngôi mộ còn xanh cỏ khi người bà thân yêu của mẹ ra đi.

Vậy thì con gái nhỉ! Những nỗi buồn của mẹ con mình có thấm thía vào đâu so với những nỗi đau kia. Mẹ nhớ hôm ấy, cơn gió chuyển mùa và mưa rơi tầm tã, con ngồi sau xe, tay con ôm hờ eo mẹ buông lỏng dần , mẹ gọi “ Bống ơi, con phải ôm chặt mẹ chứ, kẻo ngã đấy” con nói như không ra hơi “ Con mệt quá, con muốn nôn”. Mẹ hoảng hốt dừng xe, trán con nóng như hòn than, con lả dần đi trong tay mẹ. Con đường phía trước xa quá và lặng ngắt, mẹ biết phải làm sao….? Mùa này của hôm ấy, cơn gió chuyển mùa như lạnh hơn, nhích từng chút một dưới mưa, 2 ngờ đồng hồ mẹ con mình vẫn chưa thoát khỏi con đường đó. Mẹ lách vào còn đường nhỏ, đi mãi đi mãi heo hút một con đường nhầy nhụa bùn đất, xe bắt đầu sắp hết xăng, mẹ con mình mất phương hướng, mình đi lạc. Con nước mắt giàn dụa “ Mẹ hỏi thăm người ta đi, con sợ lắm” Mẹ thấy mình hoảng hốt, như đang đứng ôm con giữa mênh mông bão lũ, mẹ ôm con thì thầm “ Con là gì của mẹ?” con vẫn không thôi thổn thức “ con là tình yêu trọn đời của mẹ”. Chỉ cần bấy nhiêu thôi đủ cho mẹ sức mạnh vượt qua con đường này. Những điều đó, đôi khi mẹ cứ để nó hằn sâu trong lòng mình, biến nó thành hạt sạn, khó chịu và đau nhức nhối. Sao mẹ không tự cho nó chỉ là những làn sương khói mỏng bất chợt bay ngang qua cuộc đời của mỗi con người. Con hãy nhìn xem, có biết bao con người đang quay quắt từng ngày tìm cái ăn để cầm hơi vượt qua cơn bão, có biết bao cuộc chia li không báo trước, những đôi mắt cạn khô thất thần… Họ đâu còn nước mắt để khóc than, hay than thở, lâu dần thành quen, họ chấp nhận và vượt qua.

Vậy nên con gái ạ! Đừng sống trong đủ đầy mà kiêu ngạo, tự cao, đừng sống trong thiếu thốn mà tự ti, nhụt chí, đừng có nỗi buồn mà lặng lẽ sống khép mình…..Hãy để lòng mình được bung ra như đóa bồ công anh ngập tràn trong nắng. Hãy biết yêu thương và chia sẻ, dù chỉ là nhỏ nhoi thôi cũng đủ để thấy tim mình ngập tràn gió thương yêu.

Con gái ạ! Hôm nay là ngày phụ nữ chúng mình được tôn vinh, mẹ con mình cùng chúc những người bà, người mẹ, người vợ….Những người phụ nữ miền trung ý chí kiên cường ấy ,sẽ luôn là những bàn tay ấm dắt gia đình qua cơn sóng gió.

( Hạ Ly- Con ạ! Đừng tự hỏi bao giờ mùa nước mới qua)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét