Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Thầy tôi

17:11 16 thg 11 2010
                        
Photobucket
 


Thưa Thầy !

Những ngày này, có một miền nhớ trong con lại trỗi dậy, một miền nhớ mà chưa bao giờ con kịp một lần quên, nó vẫn nằm đây, sâu thẳm trong trái tim mình để thoảng một đôi lần con vẫn thảng thốt

Em ở nơi nào hỡi giấc mơ ngoan?

Chiều cuốn gió nhặt lại ngày đã tắt

Bỏ lại tôi chênh vênh như người say ngủ

Hoang hoải đi tìm mình, giữa nhân thế vô biên. ( HL)

Ở miền xa xôi kí ức ấy, miền của một thời niên thiếu, miền của những giấc mơ…!

Ngày ấy, khi mùa thu chưa kịp trút lá, nắng vẫn lao xao trên những ngọn Thanh hao ngoài vườn trường. Con chỉ là một cô bé con với mái tóc loăn xoăn cắt tém ôm sát khuôn mặt tròn bầu bĩnh, đôi mắt đen ngơ ngác lúp xúp theo lũ con trai vào nhập học lớp 10. Nhìn một lượt nhóm học trò làng con thầy bảo “ Ở làng này hiếm con gái nhỉ, cả một lũ hảo hán lộc ngộc mà chỉ có một Lý Sư Sư thôi sao?” Cả lớp cười ồ lên, con thì bẽn lẽn với cái tên mới của thấy đặt cho thay vì cái tên “ Búp bê” mà lũ bạn vẫn gọi. Làng con không hẳn là hiếm con gái, rất nhiều là đằng khác con vẫn cùng lũ bạn gái của mình đi học trên con đường làng rợp bóng bạch đàn, cùng chơi chắt chơi chuyền, chơi ô ăn quan mỗi buổi chiều muộn trên con đê làng lộng gió. Thế rồi càng học lên cao những người bạn gái ấy lần lượt phải nghỉ ở nhà với cái lý của bố mẹ đưa ra, con gái học thế đủ rồi, ở nhà học thêu học thùa học may vá nội trợ rồi lấy chồng. Vậy là chỉ còn lại duy nhất một mình con là con gái theo lũ con trai vào lớp 10, để con được làm học trò của Thầy .

Thầy! mái tóc đã bắt đầu hoa râm với những nếp nhăn lằn ngang trên khuôn mặt sạm nắng và nụ cười đôn hậu. Thầy dạy môn vật lý, môn học mà con chưa bao giờ từng thích học, cứ mỗi lần đến tiết học của Thầy thay vì con phải chép vào vở mình những công thức của Dòng điện xoay chiều, lượng tử ánh sáng, dao động cơ…Thì con lại chống cằm mình lơ đãng với chiếc lá ngoài khung cửa sổ, với vạt nắng chiều hưu hắt cuối đông. Những lúc như vậy Thầy thường cốc vào đầu con và nói “ Lý Sư Sư tỉnh mộng chưa?”. Sau đó thầy tìm những phuơng pháp hài hước dễ hiểu hơn để thu hút những đứa học trò lơ mơ, ngu muội như con chăm chỉ học. Bài kiểm tra đầu tiên con đã được 6 điểm, một kì tích với con vì con chưa bao giờ được điểm 5 cho những bài kiểm tra vật lý của mình.

Thầy ơi! Năm đó quê mình mưa to lắm, lũ tràn đê ngập cả cây cầu vắt qua sông Đáy, những ngọn bạch đàn bị gió quật gãy tơi tả dọc đường đi. Con không thể lội cả một quãng đường hơn 10 cây số với sình đất và nước lũ đến trường. Con nghỉ học một ngày hai ngày ba ngày, ngày thứ tư thầy đến, nước mưa vẫn thấm đẫm trên khuôn mặt lạnh đi vì mưa gió, thầy nắm tay con “ Lý Sư Sư của thầy không được nghỉ học nghe không con, cho dù học không để làm gì thì cũng nên học để biết cách sống cho tủ tế con ạ.” Câu nói của thầy đến tận bây giờ vẫn ám ảnh con, sống cho tử tế không phải ai cũng có thể làm được, nhưng trong dòng xoáy ráo riết của đời sống mà con người luôn chen chúc nhau để bám trụ, thì ta vẫn nên biết cách dừng lại để phân định các giá trị phải không thầy.

Mùa ấy, sông Đáy thật hiền hòa, rút cạn mình bồi đắp cho hai bãi dâu non mơn mởn bên mình. Con có tên trong danh sách được vào lớp chọn của huyện bởi những bài văn nhiều cảm xúc của mình, đồng nghĩa với việc con phải xa thầy xa mái trường bên dòng sông Đáy hiền hòa và lũ con trai lộc ngộc vô tư, con làm sao chịu được điều đó. Thầy đã động viên con thật nhiều, nhưng con vẫn bướng bỉnh lắc đầu. Cuối cùng thầy đã chịu thua con và bắt con hứa sẽ học thật chăm.

Ở nơi này, nơi không có những đêm tối sương giăng kín con ngõ nhỏ với rậm rạp những bụi tre làng, với tiếng con thạch sùng hàng đêm kêu tắc…! tắc…! heo hút tiếng rao của ông lão bật bông về đều đặn mỗi chớm đông. Tiếng gọi đò xao xác mỗi sớm mai. Đó chỉ là hình ảnh của “ quê xưa”, “ quê nay” đã khác ,tất cả những hình ảnh đó không còn nữa, gần 20 năm đã qua, chóng vánh để lột xác. Nhưng những hình ảnh ấy, kí ức về mái trường êm đềm với thầy và lũ bạn bên dòng sông Đáy mãi mãi ghi dấu trong tâm hồn con, giúp con nương tựa và đứng dậy. Ở nơi ấy thầy vẫn đang hàng ngày miệt mài “…Đóng con đò đưa người qua sông chữ”.

( Hạ Ly- Ngày của Thầy, Con chúc thầy luôn mạnh khỏe để tiếp tục sứ mệnh thiêng liêng của nghiệp làm Thầy. )






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét