Là em đấy, vẫn hiền ngoan như chưa từng bao giờ nổi
loạn, là em, bình lặng như bông hoa dại mọc cheo leo trên vách núi, là em, vẫn
nụ cười trong veo như chưa hề có những tháng ngày ngơ ngẩn ngồi chắp vá những
giấc mơ. Vẫn là em, người đàn bà kiêu hãnh và cả tin đến khờ dại, có sao đâu,
cho dù ngày mai mặt trời không mọc, mặt trăng ló rạng lúc bình minh thì em vẫn
cứ là em chẳng thể khác phải không anh!
Thẳm thẳm rừng chiều, em bỏ lại đằng sau những bề bộn
lo toan, những lem nhem cảm xúc, những bộ quần áo công sở khuôn phép, phấn son
phù phiếm, những đôi giầy cao gót cho dáng em uyển chuyển và cao hơn. Em về với
rừng nguyên sơ như thế, với đôi chân trần em nhón bước hoang vu. Ừ bình yên có
gì hơn thế phải không anh!
Em cứ về để mùa Hạ lại đây
Biêng biếc xinh tươi nụ cười duyên con gáiÓng ả ánh nhìn hoang vu ngày nắng nhạt
Ngẩn ngơ chiều, xào xạc nhớ vu vơ…
Hạ Ly
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét