Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Quê nhà tôi ơi!

13:12 7 thg 7 2010
Photobucket

            

Hà Nội mùa này nóng như chảo lửa, 7h tối chiều thứ 6 anh bảo, về quê nhé, Bống reo hò rộn vang khắp nhà. Uh ta lại về nơi ấy, nơi chẳng bao giờ thiếu vắng những yêu thương.

Quê em chỉ cách Hà nội 1h chạy xe, thoát khỏi sự bụi bặm đến khó chịu và tiếng rít của những chiếc xe tải cứ hầm hầm chạy, là hiện ra con đường nhỏ với hai bên đường là những thửa ruộng lúa xanh rì, mát mắt. Bống hát véo von bài

“ăn trộm trứng gà là cái con chuột chit

một con ôm trứng, là một con kéo đuôi

vừa ăn trộm trứng, chúng vừa reo cười

thì ra chúng biết là mèo con ngủ rồi”.

Chỉ vài bài hát của Bống và những nụ cười trong veo tan loãng vào gió đêm , quê nhà đã hiện ra xa xa. cảm giác bồi hồi lại dâng trào, uh nhỉ! em ở gần quê lắm, nhưng sao cứ luôn khao khát mãi không nguôi.

Cũng thật lạ kì , em đã đi quá nửa quãng đời, đã có một gia đình của riêng mình để chăm lo, có một mần xanh để vun sới, một công việc đủ bận rộn để chiếm trọn thời gian , sinh lực, và sức lực, nhưng sao em vẫn bồi hôi khi nhắc đến 2 tiếng “ về quê”.

Quê em bây giờ đã và sẽ mất dần đi những mái đình cong cong, những cây đa cổ thụ, những bức từong rũ mầu rêu, chẳng còn những con đường ngập ngõ tối với những rặng tre kẽo kẹt, chẳng còn tiếng ếch kêu ộp oạp sau những cơn mưa trắng trời. Những con diều căng gió trong tay những đứa trẻ lấm lem bùn đất. Chỉ còn lại là những con đường loang loáng nhựa, to và đẹp, những con người cưỡi trên những chiếc xe đắt tiền. Nhưng những điều đó chẳng làm mất đi niềm khao khát trong em, bởi những mái đình cong , bức tường rêu , những cây đa cổ thụ ……đã và sẽ mãi là những thứ vô hình nhưng mang giá trị thiêng liêng gắn kết em với quê mình.

Phải chăng đó chính là sự hoài niệm, hoài niệm ấy chẳng phải ai đó cố tình mà có được, hay vay muợn được, nó tự thân có trong mỗi con người sau một quá trình yêu , sống và gắn bó với nơi mình sinh ra. Có lẽ em sẽ chẳng thể sống trọn vẹn nếu không có sự hoài niệm ấy, nó khiến em “được sống” và “ biết sống” hơn. Mặc dù có đôi khi em dùng hoài niệm như một tấm áo đẹp đẽ phủ lên hiện tại ngập ghềnh không bằng phẳng , nhưng em vẫn hi vọng có một ngày hiện tại được bằng phẳng để hoài niệm chỉ được nhắc lại như một phần đời đã qua. Một phần đời mà càng về già em càng thấy nhớ…….!

( Hạ Ly- Anh nhỉ! Hãy sống cùng em với những hoài niệm đã cũ và hiện tại yêu thương)


Quê em đó!

Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét