Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Nơi ấy có gì!

17:10 7 thg 12 2010
Photobucket
          Mẹ bảo, mẹ sẽ dẫn tôi về nơi ấy, nơi mà mùa này chỉ còn lại những cánh đồng sau vụ gặt trơ hơ trống hoác, nơi chỉ có những màn sương mỏng đùn đẩy nhau kéo về xám xịt trên những ngọn bưởi xác xơ, gió thì rì rầm như thể ở một miền nào xa lắm vọng lại. Tôi thấy mắt mẹ lại xa xăm như tìm kiếm, tôi hỏi mẹ tìm gì sao? Mẹ trả lời mẹ đang tìm tuổi thơ của mình trên cánh đồng ấy, cánh đồng năm xưa đã cho mẹ những tháng ngày ăm ắp kỉ niệm. Mẹ hái một chiếc lá có những lông tơ màu xám bạc và bảo, đây là ngọn rau để làm ra chiếc bánh Khúc mà con vẫn ăn đó, những ngọn rau ấy đã gắn liền với tuổi thơ của mẹ, những mùa đông rét cắt da thịt mẹ và lũ bạn vẫn thường ra cánh đồng này hái những ngọn rau ấy về cho bà của mẹ làm bánh. Mẹ lại nhớ đến bàn tay bà, bàn tay ấy đã tặng mẹ những bông hoa vàng rực rỡ của tình yêu vĩnh cửu, cho mẹ biết cách sống là để yêu thương.

Nắng ồ ạt chảy. Đấy, chiều mùa đông đâu đã xám xịt, vẫn còn một vài con nắng còn vương vấn đến hanh hao trên những ngọn mía khô gầy, sao mắt mẹ vẫn không có nắng, sao vẫn mải dõi tìm về những ước mơ xa, ước mơ mà mẹ cố đưa tay ra với thì nó lại càng chạy đi xa mãi. Để thi thoảng mẹ lại đọc cho tôi nghe bài thơ của mẹ.

Tôi đi tìm em

Em ở nơi nào hỡi giấc mơ xưa?
Thời con gái chan đầy giọt nhớ
Tóc mây rối rong chơi chiều huyết dụ
Chúm chím hồng tơ nõn thanh tân.



Em ở nơi nào hỡi mùa nhớ năm xưa?

Mây ngũ sắc khóc ngày phiêu bạt

Tôi lỡ tay chạm vào khung trời cũ

Day dứt ngày nào ồ ạt đuổi nhau trôi.



Em ở nơi nào hỡi giấc mơ xưa?

Dòng sông hát cuộn mầu chỉ rối

Bỏ lại tôi trên chuyến đời ngột ngạt

Gột những đa đoan trơ khấc gió lỡ thì.



Em ở nơi nào hỡi giấc mơ ngoan?

Chiều cuốn gió nhặt lại ngày đã tắt

Để lại tôi chênh vênh giữa đời hư ảo

Tôi đi tìm mình, giữa nhân thế vô biên.

Hạ Ly

Không biết mùa đông của bao nhiêu năm nữa, tôi có ngồi đây để nhớ về tuổi thơ của mình không và có làm thơ như mẹ không. Nhưng bây giờ tôi muốn mẹ chạy nhảy chơi đùa với tôi trong vườn bưởi lúc lỉu những quả vàng óng mượt, muốn mẹ ôm tôi ngồi câu bên bờ ao, mẹ sẽ lại hít hà tóc tôi và bảo “ Tóc Bống có mùi sương” tôi lại cười vang cả góc đồi xổ tung tóc mình ra chạy trốn cái cù léc của mẹ. Tôi muốn mẹ hái bưởi và bổ cho tôi ăn, mẹ sẽ lại dụ dỗ em Tôm chụp ảnh, còn tôi thì dọa dẫm. Mỗi lần mẹ dụ dỗ em Tôm cứ ôm chặt cổ mẹ mà hôn má mẹ nhưng vẫn không chịu chụp, nhưng khi tôi giơ một ngón tay lên dọa là em ấy sợ phải chụp ngay. Làm chị sướng ghê cơ!

Rồi sẽ đến mùa đông của bao nhiêu năm nữa, có thể tôi sẽ chẳng bao giờ kịp ngồi lại nơi đây để nhớ về những ngày tháng tuổi thơ mình có ở nơi này. Nhưng có một điều chắc chắn rằng những điều đó sẽ được mang tên là “ Hoài niệm” hoài niệm ấy sẽ mang một giá trị thiêng liêng gắn kết tôi với quê hương của mẹ!

(Bống- Hãy tận hưởng cuộc sống cùng con mẹ nhé!)

Hạ Ly 

Vườn nhà có hoa!

Photobucket


Mẹ và Bống câu mãi không được con cá nào, chán!

Photobucket


Chán thì đi dụ dỗ em Tôm chụp ảnh.



Chị Bống phải dọa dẫm

Photobucket


                                Em sợ qua tè ra quần, chị Bống hư ghê cơ!
Photobucket


 Chị Bống biết lỗi chăm sóc em rất chu đáo

Photobucket


                      Cuối cùng em cũng chịu cho chụp

Photobucket


Nhưng cái mặt chẳng vui vẻ tẹo nào

Photobucket
Photobucket


                      Bực mình cưỡng chế bắt em Tôm phải cười

Photobucket

                   
Em Tôm không thích chụp thì hai mẹ con mình tự chụp

Photobucket
Photobucket


           Em tưởng rằng em đẹp lắm hay sao. Không có em tôi còn đầy người khác hehe!
Chụp cùng các cô cô bạn khác vậy.

Photobucket
Photobucket
Photobucket


           Về chơi đụng xe với em Tre cũng được, nhưng phe tóc dài lấy nhiều ăn hiếp em í, em í khóc suốt. Ghét chị Bống rồi

Photobucket


            Đi thăm cánh đồng bạt ngàn là miến,

Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét