Mình ơi..!
Em dặm nỗi nhớ vào khói bếp
Lan tỏa chiều trống vắng cô liêu
Khuông thời gian phết mầu héo hắt
Vuông ngực đầy chật chội những đam mê.
Đông lại về, gọi buồn se sắt quá!
Trăng cong vênh vừa vặn một nỗi đau
Mây ngược phố đùn nhau về nghẽn lối
Ta có là gì sao vụn vỡ ở trong nhau.
Nắng leo lét như vệt tơ buổi sáng
Nằm ỡm ờ trên cành sấu già nua
Bờ môi cong dỗi hờn chiều chống chếnh
Khoảng cách vô hình- Mình có nhận ra?
Có phải không mình
Nắng đã tắt ở trong nhau?
Trăng một nửa đêm về ngồi khóc lén
Định mệnh vô tình ta để lạc mất nhau.
( Hạ Ly –Có lời hứa nào ai giữ đợi riêng em?)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét