Đêm khai mạc lễ hội, trời thu Hà Nội đẹp một cách ngỡ ngàng. Em đi bộ dọc theo phố Lò Đúc dưới những hàng cây Sao cổ thụ, nghe được cả tiếng chim chí chóe tranh mồi, mùi hương cốm thoảng thơm mê dại, hương hoa sữa nương theo gió quấn quýt, vương vít người qua đuờng. Lòng ai náo nức lắm, nhưng đi chậm thôi, để ngắm con phố Phan Chu Trinh với những ngôi nhà cổ đứng kiêu hãnh một mầu vàng bàng bạc. Ngang qua nhà hàng Nam Phương, nơi có hai ngôi biệt thự cổ giống y chang nhau của một người đàn ông giầu có thời xưa xây cho hai bà vợ của mình. thấp thoáng những tà áo dài bên những ngọn nến với tiếng đàn bầu dìu dặt. Em bỗng nhớ tới bài thơ " Tiếng Thu" của Lưu Trọng Lư.
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ
Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô...
Em không nghe ....Còn anh nghe thấy hết, nhưng anh lặng lẽ không nói, anh cứ thổn thưc, rạo rực, xào xạc, ngơ ngác....... Còn em sao lại không nghe, sao không đồng cảm với mùa thu trong anh, sao không cùng anh cảm nhận với cả một trời Thu. Đấy Hà Nội là thế, nhìn thôi chưa đủ mà ta cần phải biết cảm nhận nữa!
Những hình ảnh trong lễ hội.
Từ nhà Bống ( Phố Lò Đúc) đi bộ qua phố Phan Chu Trinh là tới Nhà hát lớn. với lung linh sắc mầu và hoa lá.
Vậy mà mẹ con Bống vẫn bon chen chụp được kiểu lấy chữ 1000 năm Thăng Long, công của phó nháy lớn lắm, hihihihi!
Trên vỉa hè phố Tràng Tiền.
Mẹ Bống đau chân quá vì đi bộ và ngồi ghỉ ở nhà hát lớn
Hai mẹ con đề nghị phó nháy phải lấy được chữ Nhà hát lớn đấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét