Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà

23:34 21 thg 11 2010
                       


Một ngày nắng, con nắng đẹp như sương như khói đủ xua tan đi cái lạnh đầu đông. Chắc giờ này mẹ lại đang cặm cụi quét khoảng sân vườn rụng đầy những lá khô trước nhà, hay sắp sếp lại hàng quán cho buổi bán hàng sớm mai, Bố đang loanh quanh đâu đó trong vườn nhà rào lại lỗ hổng trống hoác hơ .Tôm và Tre đang vật lộn để tranh giành đồ chơi. Hai cô em dâu đang miệt mài thả hồn mình từng đường kim mũi chỉ trên những vuông vải thêu. Mình bỗng nhớ nhà quá!

Nhớ cơn gió liu riu, nhớ cái nắng mong manh vương tơ trên những chùm dây leo đổ thành mành trước hiên nhà. Thật kì lạ, với gần 20 mươi năm xa quê, đôi khi khoác lên mình những chiếc váy đúng mốt, làm một công việc tốt, ở một nơi giữa phố cổ đông đúc mình đã tưởng có thể lột bỏ được chất “ nhà quê”. Nhưng không phải vậy, sau những lo toan thường nhật sau những đua chen danh lợi , mình lại hiện nguyên hình bản chất “ nhà quê” khi nhìn những chiếc lá rơi nơi đây mà nhớ đến thắt lòng mùa thay lá trên những đồi sắn ngút ngàn ở quê mình, thấy hồn mình lại lao xao khi cơn gió mùa đông chợt về vội vã mà nhớ đến những năm tháng mùa đông xưa cùng bà ngồi bên bếp lửa nghe tiếng bà khe khẽ kể những câu chuyện xưa. Rồi sau những ngày bộn bề lo toan ấy mình lại nằm co ro ôm laptop để kể về những nỗi nhớ vu vơ ở chốn này.

Nhớ ngày bà ra đi, bộn bề là nắng, nắng ở đâu rừng rực kéo về , đổ thốc tháo trên những rặng cúc tần quanh bờ ao, quanh cây cau già cỗi, quanh vườn trầu lá úa rũ vì biết từ đây không còn người chăm bón nâng niu tỉa đi những cành lá vàng mưỡn. Mẹ bảo con lấy khăn tang quấn lên những cây ở vườn nhà đã gắn bó với bà, nếu không chúng sẽ buồn mà chết, cây cỏ cũng có tình cảm đấy con ạ. Không biết phong tục ấy có còn giữ lại đến bây giờ nữa hay không hay đã mai một theo dòng chảy của cuộc sống, cho dù có là vậy thì âu cũng là quy luật của cuộc sống hiện đại. Mất- để tồn tại.

Hà nội mùa này đông đã đến từ lâu, những con nắng hanh hao sao vẫn còn gắt gay quá đỗi. Dòng chảy vẫn đang ráo riết ngoài kia, cuộc sống thực chẳng thể là mơ thì đôi khi dừng lại để lắng đọng hồn mình quả là một điều xa xỉ. Đâu đó quanh mình vẫn có những người ngồi khoe khoang mình đang hạnh phúc như điên, giầu có sung sướng,mạnh mẽ giỏi giang bằng cách liệt kê hàng loạt những thứ mình có. Họ cười ha hả, dè bỉu, tội nghiệp những người đàn bà đang phải đầu tắt mặt tối với những lo toan, bon chen nhưng vẫn biết cách gạn đục khơi trong giữa cuộc đời thật- ảo, biết chọn cho mình nơi này như một chiếc túi lọc để lọc những cặn bã bỏ đi và lắng đọng lại là một không gian dịu dàng tinh khiết tràn đầy cảm xúc. Có gì là yếu đuối, là đáng phải chê cười? Kì lạ, sao họ cứ tự mặc lên mình chiếc áo của người khác rồi khi thấy không phù hợp thì bảo chiếc áo đó xấu? Bao nhiêu đó thôi đã đủ thấy cuộc sống này phức tạp biết bao.

Mùa này nơi quê nhà, gió không còn thổi thốc lên từ cánh đồng sau vườn, cây dây leo của mẹ chắc đã nở hoa. Chất “ nhà quê” trong mình hình như lại trỗi dậy, lại thèm được về ngôi nhà cũ kĩ bao bọc bởi những sợi dây leo kết rễ thành mành mà ăn món cá kho tương mẹ nấu, thèm đĩa bánh cuốn nóng hổi vào buổi sáng…thèm được bỏ lớp son phấn, cởi bỏ những váy áo diêm dúa và khoác lên mình bộ quần áo lụa Hà Đông giản dị và theo chị lên đồi sắn bạt ngàn nắng, để lại thấy lòng mình bình yên quá đỗi.

( Hạ Ly- Hình như ngày mai gió mùa về)


bên cây dây leo của mẹ!



                                Hoàng hôn nơi quê nhà

Photobucket

                                                       Nướng mía !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét