Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

ĐI qua những cơn mưa

5:08 28 thg 7 2010


Em có hẹn đâu sao mùa cứ đến

Gió cứ về xào xạc cả ngọn tre

Mưa cứ rơi trắng trời cuối hạ

Chợt bắt gặp mắt trời thu ngơ ngác

Mùa đã đổi thay…?

Hay nắng cũ đang về!

( HL)


Tôi ngồi đây , nghe tiếng mưa rơi không nặng hạt nhè nhẹ và an nhiên lắm, Bỗng nghe tiếng bà ở đâu vọng về xa lắm “ Rút quần áo vào bay ơi”. Tôi bé nhỏ như hạt đậu lon ton chạy ra, quáng quàng vơ vội quần áo, vướng vít quanh mình là lũ gà con chíu chít tìm nơi trú ngụ.

Tuổi thơ của tôi đã có những cơn mưa êm đềm như thế, những cơn mưa xối xả, to và nặng hạt, tôi và hai đứa em thường cởi truồng tắm mưa, té nước và đùa nghịch. Chúng tôi khi ấy như những hạt mưa long lanh và tinh khiết không mảy may vương hạt bụi trần. Trời tạnh mưa , những sắc cầu vồng óng ả hiện ra đẹp hệt như câu chuyện cổ tích bà kể về phía trên kia mặt trời…Với tôi những ngày tháng ấy kì diệu biết bao nhiêu. Càng lớn tôi càng nhìn những hạt mưa không còn trong xanh và tinh khiết nữa, mưa thường buồn và dai dẳng. Phải chăng khi chúng ta lớn lên chúng ta thường ít khi nhớ về quá khứ, bởi những lo toan cho hiện tại và tương lai đã choán hết thời gian lẫn sinh lực của mỗi người. Rồi có một ngày ta bắt gặp cơn mưa bất chợt trong đời, nhắm mắt lại tận hưởng những thanh bình như thủa mới lên ba… Vậy là đủ!




Tôi lại nhớ một mùa mưa chưa xa lắm, mưa như rút hết gan ruột ra để mà quăng quật, những cơn gió hung dữ táp vào ngọn đa cổ thụ ven đường, mưa trắng trời bao quanh ngôi miếu nhỏ nơi đồng không hưu quạnh. Nơi bệ thờ tôi ngồi ôm con gái mới gần 3 tháng tuổi ngồi chờ mưa tạnh, con bé rúc rúc vào lòng mẹ để tìm hơi ấm, tôi vạch vú cho con bú, con bé bú no rồi lại ngủ say như chẳng biết ngoài kia có giông bão, miễn sao vẫn được nằm trong lòng mẹ là an toàn lắm rồi. Cuối cùng mưa cũng ngớt, chúng tôi lần mò ra được đường quốc lộ để bắt taxi cho chị và con gái về trước, chỉ còn lại tôi với cơn giông tố kế tiếp đen ngòm đang sầm sập khéo đến. Tôi ,người đàn bà mới sinh chưa tròn cữ ,cố giữ sao cho chiếc xe máy không bị trôi đi dưới dòng nước cuồn cuộn như bão lũ, gió và mưa táp rát bỏng cả khuôn mặt đang tái xám vì lạnh. Tôi cảm nhận được từng thớ thịt mình nhão ra bủn rủn, máu như đông đặc, tay chân run bần bật tôi muốn được buông tay, muốn trôi theo dòng nước lũ muốn bay lên trên những áng cầu vồng óng ánh….Có tiếng con bé khóc, con bé đang khát sữa và chờ mẹ, tôi cắn chặt môi, nắm chặt lấy tay lái, rồi cuối cùng tôi cũng về được tới nhà.

Cơn mưa trong đời ấy làm tôi nhớ mãi, 5 năm đã trôi qua, 5 năm là chiều dài của những dằn vặt, yêu thương và trăn trở. Có bao nhiêu hạt mưa đã rơi vào miền kí ức ấy, chúng đã rơi hàng nghìn lần trên những bước tôi đi, tôi đã sống, đã quen với chúng như một món quà của thiên nhiên ban tặng, quen cả những điều lạnh lùng như những hạt mưa.

( Hạ Ly- Đã đi qua bao nhiêu những cơn mưa và sẽ có bao nhiêu những cơn mưa trong đời sẽ đến, nhưng sao vẫn thèm cái cảm giác tinh khiết như một đứa trẻ đùa nghịch với những giọt mưa)





1 nhận xét: