Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Huyền thoại.

03:33 12 thg 7 2010
                       
Photobucket


Huyền thoại

Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy , anh đã chia tay với người con gái ấy ?
Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
Em sẽ chờ như thể một tình yêu ...

Em sẽ chờ
Như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa , mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước
Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa ...

Em sẽ chờ anh
Như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải vội đơm hoa , đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau

Em ở hiền
Em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác ?
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu
Đợi trầu dập mới cay ?

Dẫu chẳng hẹn hò
Em cứ đợi , cứ say
Ngâu có xa nhau , Ngâu có ngày gặp lại
Kim - Kiều lỡ duyên nhau
Chẳng thể là mãi mãi ...

Em vẫn đợi
Vẫn chờ
Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu !


Đoàn Thị Lam Luyến



Mùa cạn nước, tôi lại nhớ tới bài thơ của chị, người đàn bà làm thơ với cả sự day dứt, chống chếnh đến khắc khoải. Khao khát yêu và được yêu đến đớn đau. Dẫu chị vẫn biết rằng Chị mãi chỉ là người đàn bà bên lề của cuộc đời anh, của hạnh phúc anh đang có.

Người đàn bà ấy sao lại yêu đến khờ dại, chờ đợi gì một tình yêu không có hi vọng, vì chính chị trong lúc tuyệt vọng đã thốt lên “ có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt” . Những chuỗi ngày dài cô độc chị sẽ phải ngụp lặn trong biển những xót xa, nhớ nhung, thương yêu, tiếc nuối thậm chí là ghen tỵ, nhưng chị vẫn yêu thương và âm thầm chờ đợi từ kiếp này cho đến cả kiếp sau. Phải chăng đó chính là “đỉnh” của tình yêu.

Cả một bài thơ cứ lập đi lập lại câu “ em sẽ chờ” khiến cho người thực dụng thì thấy tẻ nhạt, người vô cảm thì khó chịu và mệt mỏi, nhưng nếu ai đó “ cảm” được tấm chân tình ấy sẽ thấy tấm lòng của người đàn bà ấy đáng quý biết bao nhiêu. Giữa cái cuộc sống mà hàng ngày có biết bao yêu thương, thù hận, đang tồn tại trong cái không gian đặc quánh sự sống này. Bao nhiêu lo toan cho một ngày mới, bao tính toán cho một tương lai, có bao nhiêu cái cũ mất đi , có bao nhiêu cái mới được sinh ra, có bao nhiêu cái xấu cái đẹp của con người cứ lập đi lập lại từ ngày này sang ngày khác, từ nơi này đến nơi kia một cách vô vị và tẻ nhạt. Thì tình yêu của chị vẫn cứ tồn tại và sừng sững cho dù chị chỉ mong chờ một lần được anh đền đáp như Ngưu Lang , Chức Nữ thì cũng có ngày gặp mặt, Kim- Kiều cũng có ngày tái ngộ, hay vật lộn quăng quật như cô Tấm để được hồi sinh với tình yêu. Dẫu hi vọng là thế, nhưng chi vẫn biết rằng tình yêu vốn chỉ là sợi chỉ óng ánh chỉ nhìn xuyên suốt được trong tim mình chứ không nhìn thấy được trong tim người mình yêu. Nhưng cho dù thế nào thì chị vẫn chờ, vẫn đợi cho dù dẫu tình yêu ấy chỉ là một huyền thoại của nàng Tô Thị mà thôi.

Đọc xong bài thơ, tôi bỗng thấy khoảng lặng quanh mình, tắt đèn đi ngủ, gioài trời gió không đủ nhiều để thổi, nhưng sao thấy lòng hưu quạnh , cô liêu. Tôi nằm yên nghe tiếng guitar vô thường dìu dặt, tôi bỗng nhận ra tình yêu vẫn luôn hiện diện quanh chúng ta mỗi ngày. Nằm lắng lại tôi bỗng nghe tiếng lá khô chao mình thật kẽ, hình như sắp đến tháng mưa ngâu....!

( Hạ Ly- Tháng 7 mưa ngâu lại sắp về. Em sợ rồi sau bao chuyện bể dâu. Ta lạc lối, hỏi "đâu người tri kỉ"!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét