Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Gió mùa về

18:39 28 thg 10 2010
Photobucket
      

Cuối tháng 10, Hà nội chuyển mùa, từng cơn gió hưu hắt thổi đủ làm chuyển mầu đôi má vốn ửng hồng của em sang một mầu xam xám. Em chợt thảng thốt, uh lại một mùa đông nữa đến, em ngồi xếp lại kĩ ức, xếp lại những năm tháng Phía-không-anh để cố ghép lại một chồn bình yên tròn trịa cho riêng mình.

Thời gian ơi, sao cứ cặm cụi mải miết ra đi, lặng lẽ mang đi một tuổi xuân hừng hực nắng gió, hừng hực những đam mê của thời con gái xa xưa.

Em có nằm ngoài quy luật ấy không? Mỗi buổi sáng em vẫn ngắm mình trong gương và đưa tay sờ nắn những đường chân chim ngày một rõ nơi khóe mắt và tự hỏi: Hình như em đang trôi về nửa bên kia của con dốc? Em đã từng đọc ở đâu đó câu “ Thời gian vốn ngắn, những đau khổ làm nó dài ra”, có phải vì vậy mà cuộc sống của em cứ chầm chậm nhích từng bước một. Em đã từng có cả một nắm tay đầy tràn hạnh phúc, em sợ rơi mất và nắm thật chặt, nhưng càng nắm chặt thì những hạt cát hạnh phúc kia càng rơi rụng dần theo kẽ ngón tay. Để em ngồi tiếc nhớ một điều vu vơ lắm…..!

Em gọi nơi này là “ Nơi chốn bình yên" của riêng mình, sau một ngày mệt mỏi, em trốn vào nơi ấy , thả hồn mình theo những ánh sáng bàng bạc kia, tắm đẫm mình trong đó để khỏa lấp đi một ngày với bao nụ cười nhàn nhạt, nụ cười nào là niềm vui thật sự của riêng mình. Em nghe lòng mình dâng lên một nỗi nhớ, Nhớ một người- là tự tước đi của mình niềm vui không ràng buộc. Sao thế nhỉ, sao giữa cả một rừng những tiếng cười ồn ã xô bồ của cuộc sống đời thực, em không tìm thấy niềm vui nào cho riêng mình.

Hoàng hôn của ngày đầu đông thật lạ, không xám xịt đến buồn tẻ của những ngày rét mướt, không nắng quái vội vã của những ngày hè oi ả, chẳng dịu ngọt đến nao lòng như những ngày thu vàng mượt. Chỉ đọng lại là sự an nhiên bình lặng như vốn thế, em vẫn ngồi đây nghe tiếng guitar vô thường dìu dặt, lòng sao diệu vợi, bức bối lại viết, viết để lấp đầy những khoảng trống trong tim….

Thời gian ơi, có bao giờ dừng lại để đừng vô tình tô thêm những sợi chỉ của thời gian lên khuôn mặt em đã héo tàn ,để đừng làm bạc thêm những sợi tóc người em thương nhớ. Nỗi nhớ ơi đừng dầy thêm nữa làm bức bối lòng em.

Và hôm nay trăng bao nhiêu nhỉ! em sẽ gặp trăng vào ngày rằm, em muốn được thấy trăng cười nụ cười cho niềm vui của mình giữa trời sao lộng gió, trăng sẽ tròn đầy chứ không nửa tròn nửa khuyết như hôm nay !



( Hạ Ly- Bạn sinh vào một ngày gió nổi, nhưng nắng thì vẫn đấy, vàng ươm và ngọt dịu. Chúc bạn sang một tuổi mới nắng sẽ luôn ngập tràn trong ánh mắt)









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét